[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 203: Anh Phải Dỗ Cùng Em (2)




"Tôi đây coi như còn may, may đứa nhà tôi đêu đã lớn cả rồi, nhỏ nhất cũng 4,5 tuổi, trước khi ngủ buổi tối chỉ cần nhắc chúng đi vệ sinh trước, vậy là tới đêm không thức giấc nữa."

"Tôi thì vất hơn, con 3 tháng tuổi rồi, bây giờ cha nó vẫn còn ở đơn vị, ngày nào cũng chỉ có mình tôi trông con, nếu không phải hôm nay cha mẹ đến thăm tôi, giúp trông con, thì chắc tôi không còn đến cả thời gian đi mua đồ ăn."

Nghe một lúc, Bạch Vi và Lục Tư Thành lại tiếp tục đi dạo, hai người họ vừa khéo đi hết một vòng, tới khúc quanh của cánh rừng thì quẹo sang, không lâu sau đã về tới nhà.

Bạch Vi nhớ lại cuộc trò chuyện của các vợ quân nhân khác, rồi lại nhìn Lục Tư Thành đang dìu mình thật cẩn thận, không nhịn được nói: "Lục Tư Đình, về sau sinh con rồi, nếu như con làm am la khóc ấy, anh phải cùng em dỗ đó."

Trẻ con còn nhỏ, hay khóc là chuyện bình thường, Bạch Vi cũng biết trẻ con hay quấy khóc, nhưng chỉ để cô ấy một mình chăm con là chuyện không thể nào.

Bạch Vi lại nói: "Con không phải chỉ là con của mình em, nếu anh để chỉ mình em dỗ con thì anh phải cẩn thận đấy, em chắc chắn sẽ dạy dỗ anh luôn!"

Có người nghe thế thì sẽ thấy có vẻ hung dữ, nhưng Lục Tư Thành chỉ cần nhìn mặt cô là biết, cô đang làm nũng.

Dỗ con ấy mà, mặc dù Lục Tư Thành ít tiếp xúc với trẻ nhỏ, nhưng nghĩ lại thì đây cũng không phải chuyện khó.

Anh vỗ vỗ má Bạch Vi, nói: "Được, đến lúc đó con khóc, anh sẽ dỗ, em cứ việc ngủ, hoặc làm việc của mình."

Bấy giờ Bạch Vi mới vui vẻ.

Lúc nãy gặp các vợ quân nhân khác trò chuyện, Bạch Vi càng nghe, trong lòng càng thấy khó chịu.

Con là của cả hai vợ chồng sinh ra chứ không phải chỉ của người phụ nữ, tại sao sau khi sinh lại bắt một mình phụ nữ chăm sóc.

Lễ nào phụ nữ thì không có cuộc sống riêng, không có sự nghiệp riêng sao?

Ở đây phần lớn là vợ quân nhân, chồng họ đều ở đơn vị, ban ngày có thể khá bận rộn mệt mỏi, nhưng tối vẫn ở nhà, tại sao tối con khóc lại bắt phụ nữ dỗ?

Bạch Vi nghe mà cảm thấy rất khó chịu trong lòng, có điều, ai cũng như vậy, cô không tiện nói gì, nhưng sau này con cô sinh ra, cha mẹ chắc chắn sẽ cùng chăm sóc, tuyệt đối không phải chỉ để một người chăm. May mà Lục Tư Thành vẫn rất biết lý lễ, Bạch Vi vừa nói, anh đã đồng ý ngay.

Sau khi rửa mặt, Bạch Vi ngồi trước bàn, chuẩn bị vẽ một chút.

Tối nay đi dạo, đầu óc Bạch Vi bỗng nảy lên ý tưởng, bỗng nhiên nghĩ tới thiết kế của khóa trường mệnh (*) để tặng cho bé con.

(*) Khoá trường mệnh (长命锁): Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương Trung Quốc sẽ chuẩn bị khoá trường mệnh, làm hình cái khóa thành vòng cổ, dây đeo, hàm ý phúc khí vận may sẽ tập trung vào bé.

Vài ngày trước, Bạch Vi đã chuẩn bị khóa trường mệnh và vòng tay bạc cho con rồi, nhưng kiểu dáng khóa trường mệnh thời điểm này rất đơn điệu, vì vật Bạch Vi muốn tự mình thiết kế.

Chỉ là suy nghĩ vài ngày chưa có cảm hứng, lúc về nhà nhìn thấy ánh đèn dầu lung linh của đại viện quân khu, Bạch Vi bỗng có ý tưởng.

Khi Lục Tư Thành tắm xong ra, Bạch Vi vừa vẽ xong thiết kế.

Cầm tờ giấy dưới ánh đèn xem đi xem lại, Bạch Vi vô cùng hài lòng.

Sau khi vẽ xong bộ phận chính, Bạch Vi còn vẽ thêm nhiều kiểu dây đeo khóa trường mệnh dễ thương, những loại vừa nhìn đã biết là dành cho trẻ em.

Đến lúc bé con chuẩn bị sinh, Bạch Vi sẽ tới tiệm vàng đánh một cái khoá trường mệnh, còn dư lại dây đeo thì có thể để đó, sau này đánh tiếp.

"Vị Vi, nên đi ngủ rồi."

Bạch Vi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quả thật đã 10 giờ 10 phút đêm rồi, thực sự nên đi ngủ thôi.

Cô cất bản thiết kế thật cẩn thận, bấy giờ mới chuẩn bị đi ngủ.

Hai người cùng tắm rửa xong, nằm trên giường trò chuyện một lúc, chốc lát sau Bạch Vi cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.