"Tiểu Dĩnh, hôm đó cô giáo Chu tìm tôi chỉ để bàn bạc đổi tiết học thôi, thứ tư cô ấy có việc bận, có hai tiết cần tôi giúp nên mới tới tìm tôi."
"Thật đấy, xin chị hãy tin tưởng tôi, xin chị đừng để tâm điều đó, tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với cô giáo Chu, không đúng, tôi sẽ chú ý, giữ khoảng cách với tất cả các giáo viên nữ chưa kết hôn."
Cuối cùng Trác Tư Thành cũng biết được chỉ tiết quan trọng nhất, cậu ấy tiến lên một bước, đưa tay ra nắm cán ô, trùng hợp sao lại chạm lên tay Lục Tư Dĩnh đang cầm ô.
Chỉ trong một giây, Trác Tư Thành giống như bị bỏng vậy, nhanh chóng rút tay lại, cậu ấy hơi lúng túng, nói: "Tiểu Dĩnh, tất cả đều là lỗi của tôi, chị đừng giận, nếu chị vẫn chưa vui, chị có thể đánh tôi mắng tôi, chỉ cần chị đừng lạnh nhạt với tôi nữa là được."
Lục Tư Dĩnh hơi ngượng nghịu nói: "Tôi không để tâm, cũng chẳng giận, cậu nghĩ nhiều rồi."
Cô ấy không ngờ sự thật lại như vậy, nhưng chuyện để Lục Tư Dĩnh thừa nhận mình ghen tuông giận dữ, chắc chắn sẽ không thể nào xảy ra.
Có điều, Trác Tư Thành cũng đã giải thích rõ ràng rồi, Lục Tư Dĩnh biết sự thật, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Thế này nhé, cậu về nhà trước đi, hôm nay mưa to, mặc quần áo ướt sẽ dễ bị bệnh." Lục Tư Dĩnh không giữ mặt lạnh nữa, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.
"Nhưng đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng xem phim, khó lắm hôm nay chị mới đồng ý gặp tôi, tôi muốn xem phim cùng chị." Trác Tư Thành nhìn cô ấy, hơi tủi thân nói: "Còn quần áo thì không sao, tôi có thể đi mua bộ mới để thay, sẽ không làm chậm trễ gì đâu."
"Không được."
Lục Tư Dĩnh nghiêm túc nói: "Bệnh tật không phải đùa giỡn, xem phim có thể để lần sau, bây giờ, cậu phải về nhà."
Từ lúc đi ra khỏi nhà, bên ngoài đã bắt đầu mưa rồi, Lục Tư Dĩnh lái xe tới còn mất hơn mười phút, hai người lại đứng dưới ô nói chuyện khá lâu, với thể chất của Trác Tư Thành thì chắc chắn khó tránh khỏi cảm lạnh.
Nhưng bây giờ bảo cậu ấy về nhà, tắm nước ấm một chút, uống trà gừng phòng bệnh, coi như có bị ốm thì cũng có thể hồi phục rất nhanh.
Còn nếu nghe theo đề xuất của Trác Tư Thành, sợ là ngày mai Lục Tư Dĩnh phải mang quà tới thăm cậu ấy ở bệnh viện rồi.
Đối với những chuyện quan trọng, Lục Tư Dĩnh nói một là một, hai là hai. Trác Tư Thành cũng không dám nói gì nữa, đúng lúc cậu ấy vừa giải thích rõ hiểu lầm, hai người mới làm lành được một chút, giờ cậu ấy cũng không dám làm Lục Tư Dĩnh không vui thêm nữa.
Hai người lên xe, Lục Tư Dĩnh lái xe rất ổn định, nhanh chóng đưa Trác Tư Thành về biệt thự Murphy.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tái nhợt của Trác Tư Thành xuất hiện, bảo vệ cũng nhanh chóng mở cổng cho qua.
Nhìn Trác Tư Thành đã mở cửa nhà, đứng trước lối vào rồi, Lục Tư Dĩnh quay người chuẩn bị rời đi.
Trác Tư Thành vội vàng kéo lấy tay Lục Tư Dĩnh, nói: "Giờ này tuần sau, chúng ta đi dạo một chút nhé, chị?"
Lục Tư Dĩnh do dự một lúc, vẫn đồng ý.
Trác Tư Thành thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: "Tiểu Dĩnh, chị yên tâm, tôi và cô giáo Chu thật sự không có gì, sau này tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với các giáo viên nữ chưa kết hôn, tuyệt đối sẽ không để chị phải giận nữa đâu."
"Câu nói linh tỉnh gì thế!"
Mặt Lục Tư Dĩnh đỏ rần, thẹn quá hóa giận, nói: "Vừa rồi tôi đâu có ghen tuông, cậu giải thích với tôi làm gì!”
Nhưng hình như ban nãy Trác Tư Thành đâu có nói gì về việc ghen tuông, cô ấy nói như thế, có cảm giác rất giấu đầu lòi đuôi. Lục Tư Dĩnh liec Trác Tư Thành một cái, giống như một con mèo bị giam phải đuôi, tức giận trở lại xe.
Xe ô tô nhanh chóng khởi động, Trác Tư Thành hô to: "Đi đường chậm một chút, chú ý an toàn đó!”
Xe chạy càng nhanh hơn, Trác Tư Thành đứng ở cửa, cũng cười như một kẻ ngốc.
Tuy là, cậu ấy rất nhanh đã không còn cười nổi nữa.