Họ ăn nhiều, cũng chọn rất nhiều nguyên liệu, chẳng qua, may mắn là bây giờ giá cả của hầu hết các nhà hàng đều ổn, không tốn kém mấy, cho nên hai người ăn rất no nê.
Ăn no rồi, lại ngồi trò chuyện hàn huyên thêm một lát ở quán lẩu, bấy giờ hai người mới đi đến rạp chiếu phim.
Vì đường đi không xa, chỉ cách một con đường, vì thế Bạch Vi đề nghị cùng đi bộ sang cho tiêu cơm một chút.
Trên đường đi lại trông thấy một cửa hàng, trên kệ hàng đặt rất nhiều đồ ăn vặt, dù Bạch Vi không đói nhưng vẫn kéo Lục Tư Đình vào mua đủ các món đồ ăn vặt.
Không có bắp rang bơ thì không sao, nhưng xem phim sao có thể không có đồ ăn vặt chứ?
Đến rạp chiếu phim, trong các suất chiếu gần nhất chỉ có hai bộ phim, một bộ 12 phút nữa sẽ bắt đầu, một bộ thì phải cách 25 phút nữa.
Tuy nhiên, trong hai bộ phim này, một bộ là phim kinh dị, tên là "Đừng quay đầu lại lúc nửa đêm”.
Một bộ là phim tình cảm, tên là "Hoa nở trong lồng ngực". Chỉ cần nhìn tên hai bộ phim này thôi là đã có thể thấy được sự khác biệt rồi.
Trước khi gặp Bạch Vi, thậm chí Lục Tư Đình còn chưa từng xem phim, trong mắt anh, có thời gian đi xem phim thì không bằng đến đơn vị làm may việc.
Bây giờ thì khác, ở bên Bạch Vĩ rồi, đừng là xem phim, ngay cả không làm gì mà chỉ ở bên nhau thôi cũng sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp.
Lục Tư Đình không kén chọn, anh quay đầu hỏi: "Muốn xem cái nào?".
Dù hỏi thế nhưng Lục Tư Đình đoán chắc Bạch Vi sẽ chọn bộ thứ hai.
Không ngờ, Bạch Vi lại hào hứng nói: "Chúng ta xem bộ đầu tiên nhé, phim kinh dị đi!"
Lục Tư Đình hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô, không ngờ rằng Bạch Vi lại chọn bộ phim này.
Có điều nếu cô đã chọn, vậy thì xem bộ đó đi.
"Em không sợ à?"
"Tất nhiên là không sợ rồi!"
Bạch Vi rất tự hào, trước đây cô cũng đã xem không ít phim kinh dị, cô đã hiểu hết phần lớn hình thức cốt truyện của phim kinh dị trong nước, chuyện này có gì mà sợ chứ?
Chỉ còn 10 phút nữa là phim bắt đầu chiếu, Lục Tư Đình nhanh chóng mua vé rồi cùng Bạch Vi đi Vào rạp. Vì đang là dịp tết, phần lớn mọi người sẽ chọn xem phim tình cảm hoặc phim hài giúp thư giãn thoải mái hơn.
Suất chiếu này, khán giả rất thưa thớt, nhìn xung quanh chỉ có rải rác tâm mười mấy người.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, hai người họ đã an vị trên ghế.
Chẳng bao lâu sau, phim bắt đầu.
Thình, thình, thình, thình...
Màn hình chính giữa bỗng chốc tối om, kèm theo đó là một giai điệu kỳ dị ma quái, lúc cuối cùng còn có mấy chữ đỏ thật lớn hiện lên trên màn ảnh.
Đừng quay đầu lại lúc nửa đêm.
Khi màn hình dần tối đi, xuất hiện một vài tiếng ồn lẫn lộn, rất nhanh sau đó, cảnh quay đầu tiên xuất hiện.
"Á hù người thết"
"Má ơi!"
Thỉnh thoảng lại có vài cảnh quay khá ghê rợn hiện ra trên màn hình, mỗi lúc như thế, trong bóng tối lập tức vang lên những tiếng tiếng la hét, tim Bạch Vi cũng đập nhanh theo, đầy căng thẳng hồi hộp.
Mặc dù hiệu ứng của những bộ phim kinh dị đời cũ thế này trông cũng khá bình thường, nhưng nhạc nền lại cực kỳ đáng sợ, ban đầu Bạch Vi còn cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó thật sự không chịu nổi nữa mà quay sang ôm chầm lấy Lục Tư Đình.
Đồ ăn vặt trong tay rớt xuống, Lục Tư Đình cũng không quan tâm, ôm Bạch Vi vỗ về: "Đừng sợ, đừng sợ, tất cả đều là giả cả, chỉ là diễn xuất mà thôi."
Tai Bạch Vi được bịt lại thật kín, thứ âm nhạc kinh dị hù dọa đột nhiên trở nên rất đỗi xa xôi, cô trốn trong lòng Lục Tư Đình, hai tay ôm lấy hông anh, trong hơi thở cũng toàn là mùi hương của anh.
Lục Tư Đình nhìn Bạch Vi giống như một con nhím, an ủi vuốt ve lưng cô, ban đầu anh nghĩ cô thật sự không sợ, không ngờ rằng vẫn bị dọa, biết vậy lúc mua vé đã chọn bộ phim khác rồi.
"Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây."
"Tất cả đều là giả, bên trong toàn là người đóng thôi."
"Có ngột ngạt không, hay ra ngoài hít thở khí trời một chút nhé?"