Bạch Vi lập tức cảm thấy day dứt không nð, biết vậy đã nói tên một món nào đó đơn giản hơn.
Chờ đến khi Lục Tư Đình dựa vào một bên nghỉ ngơi đôi chút, Bạch Vi bèn đi tới ôm anh, làm nũng nói: "Ông xã, anh đúng là tốt quá."
Trái lại, Lục Tư Đình thì không cảm thấy mệt mỏi gì, xoa xoa đầu Bạch Vị, lại cúi xuống hôn cô một cái.
"Ngày mai, có muốn đi xem phim không?"
Lại nói tiếp, đã lâu rồi họ không đi xem phim.
Nửa tháng trước tết, Bạch Vi bận rộn đến chân không chạm đất, ngay cả chuyện lớn như phát triển dòng họ gia tộc cũng chẳng làm được, làm sao có thể có thời gian xem phim chứ?
Bạch Vi nghĩ ngợi, thấy đề xuất này khá hay, dù sao thì bây giờ, ắt hẳn rạp phim đã mở cửa trở lại rồi, bèn nói với anh: "Được đó, ngày mai chúng ta đi xem phim đi."
Hai người lại nói thêm vài câu, trong lúc nói chuyện, Lục Tư Đình cứ cách một lúc lại kiểm tra nồi.
"Em ra ngoài chơi một mình trước đi, xem tivi cũng được, hoặc là sang nhà các chị dâu khác trò chuyện, khi nào anh nấu xong thì se gọi em về ăn cơm."
Nhà bếp chỉ lớn được như vậy, nếu Bạch Vi ở đây, dù cô có không làm gì đi chăng nữa thì Lục Tư Đình cũng rất khó mà tập trung được.
Muốn nấu xong nhanh thì phải để Bạch Vi đi ra chơi một mình thôi.
Thấy Lục Tư Đình thật sự rất bận, Bạch Vi cũng đành phải đi ra ngoài xem tivi.
Chẳng qua, cô vẫn luôn tìm mọi cơ hội để mang nước uống hoặc trái cây cắt sẵn cho anh ăn.
Hai tiếng sau, Lục Tư Đình đã bắt đầu chuẩn bị những công đoạn sau cùng của món Phật nhảy tưởng, đồng thời dự định làm thêm một món nữa, vậy là hoàn thành bữa ăn, còn mấy món khác Bạch Vi đòi ăn thì chỉ có thể đợi ngày mai làm tiếp.
Phật nhảy tường Lục Tư Đình nấu rất thơm ngon, hơn nữa anh còn làm rất nhiều, buổi chiêu Bạch Vi đã ăn kha khá thứ rồi nên đến tối cũng không ăn nhiều bằng mọi khi.
Cuối cùng, những món ăn kia đều vào bụng Lục Tư Đình.
Buổi tối hai người lại đi dạo thêm một lúc nữa, mãi đến 10 giờ mới về nhà ngủ.
Ngày hôm sau, vì mong chờ được ra ngoài, thái độ của Bạch Vi rất khác với ngày thường, từ rất sớm cô đã rời giường rồi. Lục Tư Đình còn tỉnh sớm hơn nữa, anh đã dậy làm cơm trước, rồi lại đi vào gọi Bạch Vi, bấy giờ mới phát hiện ra cô đã tỉnh rồi.
Hai người đi ăn sáng, Bạch Vi ăn nhanh, ăn xong bèn lên lầu chọn quần áo để mặc ra ngoài, còn chọn thêm các phụ kiện đi kèm nữa.
Lục Tư Đình dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, sau đó ra ngồi chờ ở phòng khách.
Bạch Vị chọn được một bộ trang phục trông hơi trưởng thành, đơn giản nhưng sang trọng, còn đeo bộ trang sức ngọc trai, cuối cùng còn trang điểm theo một phong cách thật phù hợp.
Sau khi ăn mặc trang điểm xong xuôi, Bạch Vi nhìn bản thân trong gương, cảm thấy rất hài lòng, lập tức cầm túi xách nhỏ xuống lầu.
Lúc này gần 11 giờ, xe của Lục Tư Đình đậu bên ngoài, hai người nắm tay nhau bước ra cửa.
Hầu như tuyết đã tan hết, chỉ còn một chút ở còn đọng bên dưới gốc cây.
Bởi vì bây giờ đã gần trưa rồi, cho nên ngoài đường khá đông đúc, có người vừa đi chợ mua thức ăn, cũng có người chuẩn bị về nhà ăn cơm, còn có người định đi tới căng tin ăn.
Kết quả, hai người đi được một đoạn đường đã thu hút không ít ánh mắt kỳ lạ.
Mọi người đều quen biết nhau, ai thấy cũng chào hỏi, chỉ là, ánh mắt của những người chào Lục Tư Đình đều nhìn anh rất khác thường. Giống như ai oán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hoặc là đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hơn nữa, họ còn lén nhìn Bạch Vi mấy cái.
Tóm lại là vô cùng kỳ quặc.
Bạch Vi sờ mặt mình, không sờ thấy được vật gì lạ lùng, lại nhìn ngó Lục Tư Đình, anh cũng ăn mặc bình thường, vậy thì họ đang nhìn cái gì thế nhỉ?