[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 164: Em Muốn Nghỉ Ngơi Tử Tế, Cho Nên Anh Phải Tiết Chế Đi (1)




Sau cùng, lúc Bạch Vi chợp mắt ngủ, liếc nhìn đồng hồ đã gần 3 giờ sáng.

Cô buồn ngủ không chịu nổi, tối qua còn uống một chút rượu, trong khi Lục Tư Đình thì như được tiêm thuốc kích thích, không biết mệt mỏi là gì.

Lúc 12 giờ đêm, bên ngoài bỗng nhiên có chùm pháo hoa lớn nở rộ vô đẹp đẽ, trong chớp mắt không giam bừng sáng như ban ngày, hai người đang làm chuyện gì kia cũng nhìn ra cửa sổ.

Lục Tư Đình: "Chúc mừng năm mới."

Bạch Vi: "Chúc mừng năm mới."

Dù có hẹn cùng thức đón giao thừa, nhưng cách này cũng coi như là một hình thức đón giao thừa rồi.

Chỉ có điều, khi kết thúc, Bạch Vi gần như nằm xuống là thiếp đi ngay.

Hôm sau, hiếm khi cả hai đều không phải dậy sớm, đến 9 giờ Lục Tư Đình mới rời giường nấu cơm, còn Bạch Vi thì ngủ thẳng đến 10 giờ.

Mùi thức ăn tỏa đến khiến bụng Bạch Vi lên tiếng kháng nghị, sau đó cô cũng tỉnh dậy.

Tỉnh táo rồi, Bạch Vi lại nằm ngơ ngác trên giường, hối hận vì hôm qua đã đồng ý không mở cửa tiệm. Tại sao lại nghỉ chứ, ngày nghỉ thì có gì hay ho, thà đi mở hàng, kiếm nhiều tiền còn hơn!

Bạch Vi quyết định, chờ chút nữa xuống lầu ăn sáng, sẽ nói với Lục Tư Đình rằng cô muốn tiếp tục đi làm kiếm tiền.

Bạch Vi lăn qua lăn lại trên giường một lúc, cuối cùng cũng rời khỏi ổ chăn ấm áp, đứng dậy rửa mặt.

Ngày đầu năm mới, bữa sáng Lục Tư Đình nấu cũng rất thịnh soạn, Bạch Vi ăn cực kỳ ngon lành.

Ăn gần hết, Bạch Vi nói: "Thực ra, em cảm thấy dịp Tết thế này kiếm tiền cũng rất ổn, em đi mở cửa hàng cũng khá được."

Mở cửa hàng?

Không phải tối qua đã nói xong xuôi hết rồi à, sao bây giờ lại muốn đi mở cửa hàng nữa?

Lục Tư Đình nhìn Bạch Vi, thấy cô càng lúc càng chột dạ, khẽ cười hai tiếng.

Bình thường Bạch Vi luôn bận rộn với cửa hàng của mình, gần như quanh năm không nghỉ ngày nào, giờ cuối cùng cả hai cũng đã được nghỉ, Lục Tư Đình làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Anh lấy phong bao lì xì từ phía sau ra, nói: "Lì xì tết của em đây, hôm qua quên đưa cho em."

Bạch Vi không ngờ mình còn có lì xì, ngạc nhiên mừng rỡ nhận lấy.

Lục Tư Đình nói tiếp: "Đây là năm đầu tiên chúng ta ăn tết cùng nhau, nhìn bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, hay là ở nhà chơi vài ngày, rồi mới đi thăm họ hàng nhé."

Bạch Vi suy nghĩ một chút, Lục Tư Đình nói có lý, chắc không phải đêm nào anh sẽ cũng giống như đêm qua đâu, vì thế đồng ý với anh.

Dường như Lục Tư Đình có thể lực vô hạn không bao giờ cạn kiệt, ban ngày hai người nấu những món ngon ở nhà, thấy bên ngoài tuyết rơi dày nên lại ra sân đắp người tuyết, Lục Tư Đình chắc chắn dùng nhiều sức hơn Bạch Vi.

Đêm xuống, khi Bạch Vi muốn ngủ một giấc thật ngon thì lại bị Lục Tư Đình tỉnh lực đồi dào kéo dậy, làm một số bài vận động khác.

Bạch Vi biết anh có thể lực tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến thế này.

Hai đêm liên tiếp, cả hai đêm đều thâu đến sáng, những vài tiếng đồng hồ, Bạch Vi thực sự mệt gần chết.

Cô không nên tin lời nghỉ ngơi gì đó của Lục Tư Đình lúc ban ngày, Bạch Vị mơ mơ màng màng nghĩ, lập tức thiếp đi ngay.

Ngày tiếp theo, sau khi tỉnh dậy, xoa xoa eo, Bạch Vi nghiêm túc nói: "Lục Tư Đình, đang tết cơ mà, em muốn nghỉ ngơi thật tử tế, cho nên anh phải tiết chế đi."

Lục Tư Đình gật đầu đồng ý.

Đêm đó, Bạch Vi ngủ ngon lành. Nhưng Lục Tu Đình chỉ tiết chế một đêm thôi, đêm tiếp theo anh lại quay về bản tính cũ, kéo Bạch Vi đi làm chuyện bay bạ cho đến 2 giờ sáng mới ngủ.

Nửa đêm, Bạch Vi cắn lên vai Lục Tư Đình, quyết định đến dịp tết năm sau, cô kiểu gì cũng phải phải ở lại cửa hàng làm thêm vài ngày, tuyệt đối không muốn nghỉ lễ ở nhà lâu như thế này nữa.

Hai người ăn uống chơi bời ở nhà, qua mùng ba, mùng bốn, mới bắt đầu đi chúc tết họ hàng.