[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 150: Nụ Cười Của Lục Tư Dĩnh Hơi Mờ Ám (1)




Bạch Vi thích ăn thịt, món sườn Hoàng Nguyệt Nha làm là ngon nhất, lần nào Bạch Vi cũng không nhịn được khen.

Lục Tư Đình xách rất nhiều thứ, sau khi đi vào mới đặt xuống, cùng Bạch Vi đi rửa tay.

Sườn xào chua ngọt, thịt xào đậu, cà tím thịt bằm, chân giò kho tàu, khoai tây và ớt thái sợi, trứng sốt cà chua, canh vịt hầm củ cải, bún đậu với thịt, tổng cộng sáu món ăn và hai món canh, hơn nữa khẩu phần mỗi món đều rất nhiều.

Nhà có ba quân nhân, mỗi lần nấu cơm Hoàng Nguyệt Nha đều nấu nhiều.

Mọi người tập hợp đông đủ ngồi xuống ăn cơm, Hoàng Nguyệt Nha liếc nhìn Lục Tư Dĩnh vài lần.

"Tiểu Dĩnh, con nhìn xem em trai con kết hôn rồi, khéo một thời gian ngắn nữa sẽ có con, con định bao giờ dẫn con rể về cho mẹ?"

Hoàng Nguyệt Nha cười tít mắt, giọng nói dịu dàng, nhưng lọt vào tai Lục Tư Dĩnh lại khiến da đầu cô ấy tê dại.

Lục Chính Hoa cũng nói theo: "Không phải lần trước thấy con trai của lão Lưu à, sao rồi, thời gian này ở chung, con thấy thế nào?"

Không cho Lục Tư Dĩnh cơ hội phản ứng, Hoàng Nguyệt Nha đã nói tiếp: "Tiểu Dĩnh, nếu cảm thấy người ta ổn thì đừng lề ma nữa, dẫn về cho mọi người xem đi."

Đây là sao, đây là sao?

Lục Tư Dĩnh cũng không biết phải làm sao.

Thời gian trước cô ay từng trải qua giai đoạn tìm hiểu, nhưng cô ấy không thích người đàn ông đó.

Mặc dù các điêu kiện bên ngoài như ngoại hình và dáng người đều có vẻ tốt, nhưng những mặt khác, Lục Tư Dĩnh lại không hài lòng. Hơn nữa Lục Tư Dĩnh luôn cảm thấy không khí giữa hai người họ không hợp.

Song chuyện này cũng đã qua được một thời gian rồi, ít nhất là hơn một một tháng, tại sao ba mẹ vẫn còn băn khoăn chuyện này?

Lục Tư Dĩnh giải thích: "Ba, mẹ, hai bọn con không ai thích ai, vì vậy mọi người đừng nghĩ nhiều."

Hoàng Nguyệt Nha không tin, hỏi: "Đội của con mỗi lần đến hai tháng này lại có rất nhiều thời gian được nghỉ, bình thường con đều không thích ra ngoài dạo phố. Nếu như không có ai rủ con, một tuần con ra khỏi đại viện hai lần cũng đã là nhiều. Nhưng mà gần đây, cứ hai ngày con lại ra ngoài một lần, nếu như không phải là con trai của lão Lưu, vậy con gái nói cho mẹ nghe, có phải con có người đàn ông nào ở bên ngoài không?" Cô ấy chỉ đi ra ngoài nhiều hơn vài lần, điều này mà cũng bị hiểu sai, rốt cuộc vẫn là mẹ cô ấy hy vọng cô ấy có thể tìm được người yêu càng sớm càng tốt.

Lục Tư Dĩnh không nói nên lời, thấy mọi người trong bàn đang nhìn mình, cô ấy bèn giải thích: "Mẹ, nếu mẹ muốn biết con đi làm gì, mẹ cứ hỏi thẳng con. Thời gian này con mua nhà, mà mua nhà chắc chắn phải xem nhà trước, cho nên con mới thường xuyên ra ngoài, đàn ông ở đâu ra?"

Đội của cô ấy toàn quân nhân nữ, hơn nữa cô ấy còn lười xã giao, vậy quen đàn ông ở đâu chứ?

Nhưng...

Nói đến người đàn ông mà cô ấy biết, trong đầu Lục Tư Dĩnh đột nhiên xuất hiện một người.

Ba ngày trước, khi Lục Tư Dĩnh ra ngoài làm việc, trên đường đi cô ấy cảm thấy hơi khát, vì vậy cô ấy đã mua một chai nước lạnh trong cửa hàng.

Vừa uống một hớp, chỉ nghe thấy tiếng hô kinh hoàng trên đường, kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Lục Tư Dĩnh quay đầu nhìn sang, một mảng toàn giấy trắng rơi từ trên không trung xuống.

Một người đàn ông đi xe đạp, không biết va phải vật gì mà ngã xuống, mấy người xung quanh nhìn thấy, giúp anh ấy nhặt những tờ giấy kia.

Có hai tờ giấy trong số đó bị gió thổi bay đến cửa hàng, Lục Tư Dĩnh nhìn thấy rõ, đó là bài kiểm tra của học sinh, bên trên còn ghi tên, lớp và câu trả lời cực kì ngay ngắn.

Xem ra đây là một thầy giáo.

Lục Tư Dĩnh vô tình liếc qua rồi dừng lại.

Người đàn ông rất cao, nhìn có vẻ cao hơn Lục Tư Dĩnh một chút, mặt mày dịu dàng, đường nét cân đối, đôi mắt to tròn, trông khá đẹp trai, lại có vẻ ngoan ngoãn khó giải thích nổi.