[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 142: Một Con Muỗi Họ Lục Cắn (2)




Thẩm Quyên nhìn thấy chiếc áo bị ném như thế thì lại cảm thấy đau đầu cho nên xếp gọi lại rồi nói: "Con cũng là người lập gia đình rồi, sau khi cởi áo ra thì không thể cuộn tròn như vậy, phải gấp gọn đặt sang một bên, như vậy thì lúc mặc mới không bị nhăn."

"Vâng, cảm tạ mẹ."

Bạch Vi nghe từ tai phải sang tai trái, bây giờ cô sẽ nhớ, nhưng sau một đoạn thời gian thì se quên đi.

Ở nhà có Lục Tư Đình dọn dẹp, lúc trước thì có Thẩm Quyên dọn dẹp.

Sau khi cất quần áo gọn lại, Thẩm Quyên lại rót nước cho Bạch Vi, bà lườm một cái, chợt phát hiện ra có øì không đúng.

"Cổ của con bị sao vậy, đã vào thu rồi mà vẫn còn nhiều muỗi như vậy sao?"

"Hả?"

Bạch Vi ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía Thẩm Quyên.

Thẩm Quyên nhìn vào cổ của con gái rồi nói: "Nếu trong phòng các con có muỗi thì phải châm nhang muỗi lên, nếu không thì buổi tối nó sẽ đốt không ngủ được." Cổ...

Bạch Vi bỗng nhiên hiểu ra.

Nếu là một con muỗi đốt thì đó chính là một con muỗi họ Lục, hơn nữa đúng là đốt khiến cô không ngủ ngon.

Nhớ lại chuyện tối hôm qua xảy ra thì Bạch Vi cảm thấy bắp chân run lên.

Vậy mà bây giờ mẹ của cô còn thấy được.

Bạch Vi có chút lúng túng, gương mặt từ từ đỏ lên.

Cô chỉ có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra, có tật giật mình mà lôi kéo cổ áo, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn cơm.

Thẩm Quyên còn muốn dặn dò hai câu, nhìn thấy bộ dáng này của con gái thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

Cái này, không phải, không phải do con muỗi đốt sao?

Thẩm Quyên lại nhìn qua, rõ ràng là một vết đỏ, không có vết phồng của mỗi đốt, hơn nữa nhìn màu sắc cũng không giống, chẳng lẽ...

Lại nhìn bộ dáng đỏ mặt lúng túng này của con gái, thân là người từng trải, Thẩm Quyên nhanh chóng hiểu ra.

Đây là muỗi gì chứ, chỉ sợ con muỗi mà bà nói đến là Lục Tư Đình.

Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi mình mới lớn tiếng bảo con gái đốt nhang muỗi thì Thẩm Quyên liền lúng túng đến tột đỉnh, hận không thể tìm khe hở dưới mặt đất để chui vào.

"Ôi trời, sao biển treo ở cửa ra vào lại bẩn như vậy, để mẹ đi lau chút."

Thẩm Quyên giả vờ như không biết øì, nhìn thấy biển hiệu ở ngoài cửa ra vào, không hiểu tại sao lại dính lá cây thì vội vàng lấy khăn đi lau.

Bạch Vi thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ mình thật sự ra ngoài lau biển hiệu, lau kính thì cô vội vàng lấy áo khoác mặc vào.

Lục Tư Đình, tên cầm thú này, vậy mà dám để lại vết tích ở trên cổ cô.

Lần trước bị chị Lan phát hiện, vẫn là cô ngắt lời nên mới tránh thoát, không nghĩ tới lần này lại bị Thẩm Quyên phát hiện.

Một người là người mình quen khi làm việc, một người là mẹ của mình, ngay cả cách lúng túng cũng khác nhau.

Bạch Vi tức giận chọc chọc vào cơm, nếu như bây giờ Lục Tư Đình đứng ở trước mặt của cô thì anh nhất định sẽ bị Bạch Vi đánh.

Lần trước quên nói cho Lục Tư Đình biết, không nên để lại vết ở mấy chỗ dễ thấy, buổi tối hôm nay trở về, cô nhất định phải nói cho Lục Tư Đình!

Sau khi Thẩm Quyên phát hiện ra chuyện này thì bầu không khí buổi trưa có chút là lạ, nhưng mà cũng may là hôm nay tương đối bận rộn, có rất ít thời gian hai người rảnh rỗi.

Buổi tối, Thẩm Quyên về nhà như thường lệ, Bạch Vi ở lại quét dọn quét dọn cửa hàng, cất biển hiệu sau đó mới đóng của về nhà.

Lục Tư Đình còn đang làm cơm tối, Bạch Vi nhìn sang phòng bếp một chút, trực tiếp lên trên lầu, bắt đầu làm đồ trang sức.

Đợi buổi tối sau khi cơm nước xong, Bạch Vi hỗ trợ dọn đồ vào phòng bếp.

"Vị Vi, em đi ra ngoài đi, một mình anh có thể làm được."

Lục Tư Đình bắt đầu rửa chén, tốc độ của anh rất nhanh, anh đã làm chuyện này nhiều cho nên làm vừa nhanh vừa sạch.

Bạch Vi cầm quả đào mà Lục Tư Đình vừa rửa cho cô, nói: "Lục Tư Đình, hôm nay ở trong cửa hàng, anh đoán xem mẹ em đã nói gì."