[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 141: Một Con Muỗi Họ Lục Cắn (1)




Cũng giống như tối hôm qua, tuy nói là ban đầu Bạch Vi muốn đền bù cho Lục Tư Đình, nhưng đến cuối cùng Lục Tư Đình lại lôi kéo cô không ngừng, dù Bạch Vi cầu xin tha thứ thì cũng không được.

Hôm nay Lục Tư Đình lại nói như vậy, chắc chắn là chê thể lực của cô kém, buổi tối không thể kiên trì quá lâu cho nên mới vòng vo bảo cô rèn luyện cơ thểi

Hừi

Cho là cô không biết sao?

Bạch Vi tự cho là mình nhìn thấu tâm tư của Lục Tư Đình, nhưng mà từ đầu tới đuôi cũng chỉ có cô nghĩ như vậy.

Lục Tư Đình bị trừng mắt thì có chút không hiểu, không biết là mình đã nói sai câu nào.

Chỉ muốn bảo vợ đi chạy bộ rèn luyện cơ thể cùng mình cũng sai sao, hay là vợ không muốn chạy?

Theo bản năng, Lục Tư Đình cảm thấy không phải là lý do này.

Anh vừa cẩn thận hồi tưởng xem tại sao Bạch Vi lại tức giận, tại sao đột nhiên lại đỏ mặt, chẳng lẽ, cô là cho rằng...

Lục Tư Đình bỗng nhiên hiểu ra vì sao Bạch Vi lai do mat roitrung mat nhin anh.

Thật ra lúc đầu anh cũng không có ý định này, nhưng mà sau khi được Bạch Vi nhắc nhở thì Lục Tư Đình phát hiện lại có thêm một nguyên nhân để rèn luyện cơ thể.

Thể lực của anh rất tốt, nếu giày vò đến nửa đêm thì anh cũng không cảm thấy mệt, nhưng mà Bạch Vi thì không được, bình thường vừa quá 12h đêm thì sẽ buồn ngủ.

Nhưng mà nếu như tố chất thân thể Bạch Vi tốt hơn một chút, thể lực cũng tăng lên thì không phải thời gian buổi tối của bọn họ sẽ kéo dài hơn sao?

Tai của Lục Tư Đình hơi hơi phiếm hồng, có chút không dám nhìn Bạch Vi.

Thật ra ban đầu anh cũng chỉ cảm thấy nhàm chán sau khi ăn cơm xong, sợ Bạch Vi ở nhà một mình cũng chán, cho nên mới muốn kéo Bạch Vi cùng đi chạy bộ.

Hai người chạy bộ cùng nhau thì còn có thể tâm sự, nếu chạy mệt thì có thể cùng nhau tản bộ, cảm thấy cảnh tượng đó cũng rất đẹp.

Bạch Vi cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Lục Tư Đình, sau khi cơm nước xong thì cầm túi xách nhỏ của mình lên, lái xe đạp rời đi.

Quả thật là đàn ông vừa mới ăn mặn thì ăn bao nhiêu cũng thấy không đủ.

Lục Tư Đình cũng vậy, còn vòng vo bảo cô rèn luyện cơ thể, cô cũng lười vạch trần suy nghĩ này của anh.

Bạch Vi ngạo kiều suy nghĩ.

Mặc dù ngoài miệng cô từ chối nhưng cơ thể lại rất thành thật, khi đi làm, cô còn đặc biệt đi thêm một đoạn đường.

Không phải đi xe đạp cũng có thể rèn luyện thể lực sao?

Bình thường đi với tốc độ đều đặn thì sẽ mất 15 phút, Bạch Vi lượn quanh một đoạn đường nên mất ba mươi phút, tốc độ còn nhanh hơn bình thường.

Lúc đến cửa hàng thì đã là 9h20.

Bạch Vi khóa kỹ xe đạp, bình tĩnh lại hơi thở, sau đó mới đi mở cửa.

Sáng nào đến mở cửa thì Bạch Vi cũng quét dọn lại cửa hàng một lần, mặc dù buổi tối lúc đóng cửa cô cũng quét dọn, nhưng mà Bạch Vi luôn cảm thấy cửa hàng sẽ có bụi sau một đêm.

Dù sao thì cửa hàng cũng không lớn, quét dọn xong hết cửa hàng cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Sáng nay có không ít khách hàng, ít nhất là đông hơn bình thường.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có khoảng hai đến ba người vào xem, có đôi khi còn có đàn ông đi vào hỏi Bạch Vi xem món đồ nào bán chạy, có vẻ như là muốn mua cho bạn gái hoặc vợ.

Một buổi sáng, Bạch Vi bán được tám đến chín đơn, đúng là khá khẩm hơn bình thường một chút.

Gần tới trưa, Thẩm Quyên tới đưa cơm, vừa mở hộp giữ nhiệt ra, cả phòng đều có mùi thơm của thức ăn.

Bạch Vi thèm ăn nhỏ dãi, lại bởi vì bận rộn cho tới trưa nên cảm thay có chút nóng, chắc chắn là không tiện ăn cơm cho nên cô cởi áo khoác ra.

Hôm nay Bạch Vi mặc một chiếc áo len cổ thấp có màu trắng sữa, nhìn rất đẹp, khiến Bạch Vi giống như một cô gái mười mấy tuổi.

Chiếc áo khoác vừa bị cởi ra được đặt ở trên ghế nhỏ.