[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 123: Anh Không Cảm Thấy Em Béo, Mềm Mềm Thì Ôm Mới Thoải Mái (1)




Bạch Vi nhìn chính mình trong gương, bóp một cái vào gương mặt vô cùng mềm, tất cả đều là collagen.

Nếu không phải ngày nào rời giường rửa mặt cũng có thể nhìn thấy gương mặt của mình thì Bạch Vi thật sự sẽ coi là mình không có đủ mị lực.

Mãi đến một lần cuối cùng, Bạch Vi to gan mua một chiếc váy ngủ, vạt áo chỉ miễn cưỡng đến bắp đùi.

Lục Tư Đình vẫn chỉ ôm cô, cũng không có động tác khác.

Bây giờ Bạch Vi mới hiểu được, không phải là do mình không có mị lực, mà là cơ thể của Lục Tư Đình không được.

Mặc dù Lục Tư Đình là sĩ quan, bình thường có tố chất cơ thể tốt, rất mạnh mẽ, thân thủ tốt. Nhưng mà chuyện này lại không liên quan nhiều đến tố chất cơ thể.

Bạch Vi đưa ánh mắt nhìn sang Tần Lan Lan thế là tìm ra biện pháp làm canh bồi bổ.

Gà ác và hải sâm, nghe cũng rất bổ.

Còn về mấy thứ đồ có thêm ở bên trong như là đương quy, phục linh các loại là dược liệu mà một bà chủ dạy cô phối thêm sau khi thấy Bạch Vi mua rất nhiều hải sâm để nấu canh.

Lúc Bạch Vi nấu canh, thật ra trong lòng cũng rất thấp thỏm. Lo lắng sợ mình nấu canh không ngon, lo lắng là canh này không hữu hiệu.

May mắn, cuối cùng thì vẫn có thể uống được, kết quả cũng có ích.

Nếu không, hơn một trăm ngày này cùng giường chung gối, Lục Tư Đình đều không có phản ứng gì, tại sao hôm đó vừa uống bát canh vào là lao đến cắn cô?

Bạch Vi tin tưởng, nhất định là do món canh có tác dụng.

Nhưng mà đó chỉ là ngày hôm qua.

Bạch Vi mơ mơ màng màng, liếc qua đồng hồ treo tường, trời đã rạng sáng một nửa, người đứng ở phía sau vẫn sinh long hoạt hổ, không có ý dừng lại.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, xác định lại buổi tối nay Lục Tư Đình ăn những món giống mình, cũng không uống canh bồi bổ. Nhưng mà, tại sao anh lại giống hôm đó như vậy?

Có lẽ là thấy được sắc mặt của Bạch Vi cho nên Lục Tư Đình cố ý thả chậm động tác, thấp giọng hỏi: "Bây giờ đã biết chưa, anh có cần uống canh không?”

"Không, không cần!" Bạch Vi nói lắp ra được ba chữ, đột nhiên ngón tay nắm chặt chăn mền lại.

Mãi đến khi đêm nay đi qua, Bạch Vi mới biết được, có món canh kia hay không thì cũng như vậy, ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cô còn hoảng hốt một hồi lâu, nhìn ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào mà cô còn tưởng là mình đã nhìn thấy thiên đường.

Lục Tư Đình đã làm xong bữa sáng, có lẽ là biết tối hôm qua mình đã giày vò hung ác cô cho nên Lục Tư Đình đã làm một bữa sáng rất phong phú. Lại mặc quần áo, cầm giày cho cô.

Bạch Vi cũng không còn sức cho nên để Lục Tư Đình chạy việc vặt.

Nhìn Lục Tư Đình đang bận rộn tứ phía thì Bạch Vi còn có chút buồn bực, thế là nói: "Em thấy thể lực của anh cũng không tệ, về sau cũng không cần uống canh kia. Còn có, ban ngày em rất bận, về sau một tuần, tối đa chỉ có hai buổi tối được phép làm loạn.”

Nói xong lời cuối cùng, Bạch Vi lại đỏ mặt trước.

"Không sao cả, nếu mở cửa hàng mệt mỏi thì em có thể đóng cửa, còn về cơ thể, trước tiên có thể làm theo lời của em, chờ sau này em quen thuộc thì có thể làm mỗi ngày." Lục Tư Đình bình tĩnh nói.

Lúc Bạch Vi đứng dậy nghe được câu này thì đột nhiên run chân, xém nữa là té xuống, may là có Lục Tư Đình ở bên cạnh đỡ.

Cô trừng mắt liếc Lục Tư Đình, kết quả Lục Tư Đình trực tiếp be Bạch Vi xuống lầu.

Bạch Vi vùng vẫy hai cái, sau khi nhớ ra đây là nhà mình thì dứt khoát không vùng vẫy nữa, để Lục Tư Đình ôm mình xuống lầu nhanh một chút.

Vận động một đêm, Bạch Vi đã sớm đói bụng, nhưng mà ở bên này của cô đều là bữa sáng thanh đạm dễ tiêu hóa, mà Lục Tư Đình bên kia thì có những món mà anh thích ăn.