[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 121: Lục Tư Đình: Mấy Ngày Nay, Cơ Thể Đã Khoẻ Lại Chưa? (1)




Có lẽ là thấy xúc cảm không tốt nên Lục Tư Đình nhanh chóng kéo Bạch Vi ra khỏi chăn, tiếp đó thì cảm thấy hài lòng chuẩn bị đi ngủ.

Đúng không, xúc cảm này mới đúng.

Lục Tư Đình hài lòng, nhưng mà Bạch Vi lại rất lo lắng.

Cô nhắm mắt lại thật chặt, nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy Lục Tư Đình tiến hành bước kế tiếp.

Đôi mắt lặng lẽ mở ra một đường nhỏ, Bạch Vi liền thấy Lục Tư Đình đã nhắm mắt lại, dáng vẻ như muốn đi ngủ.

Anh, anh đây là có ý gì?

Bạch Vi sửng sốt một chút, chuyện này hoàn toàn không giống tối hôm qua.

Tối hôm qua Lục Tư Đình giống như mãnh hổ hạ sơn, giống như người chưa từng ăn thịt hơn 20 năm, một buổi sáng đột nhiên được nếm thức ăn mặn, đó sẽ là cảm giác không thể nhịn được.

Mãi đến cuối cùng khi Bạch Vi thật sự mệt không chịu được, rơi vào trạng thái nửa ngủ thì Lục Tư Đình mới buông tha cho cô.

Buổi sáng hôm nay lại bắt đầu xem xét, xương sống thắt lưng, chân của Bạch Vi đều run lên, không thể nào đi xe đạp được, Lục Tư Đình vân sinh long hoạt hổ, thậm chí còn sáng láng hơn bình thường.

Từ xế chiều Bạch Vi đã suy nghĩ, buổi tối hôm nay nên làm gì, thật không nghĩ đến, hoàn cảnh hiện tại lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.

Hôm nay cũng chỉ khác hôm qua ở chỗ không có chén canh.

Tối hôm qua còn có thú tính, đêm nay lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ, nhất định phải có canh bồi bổ thì mới được sao?

Nếu như chỉ cần canh bồi bổ thôi thì cũng không sao, nhà bọn họ còn có thể mua được, nhưng mà nếu mãi vẫn như vậy thì cũng không phải cách.

Bạch Vi xoắn xuýt trong lòng, liền ngủ không yên, thế là nhỏ giọng hỏi: "Lục Tư Đình, anh ngủ rồi sao, chẳng le đêm nay chúng ta chỉ đi ngủ như vậy thôi sao?"

Bạch Vi vẫn không thể nói lời quá lộ liễu, cho nên chỉ có thể hỏi mờ mịt như vậy.

Lục Tư Đình cũng hiểu ý của cô, mở mắt ra nhìn Bạch Vi, thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn, cũng đừng nghĩ lung tung cái gì, cả ngày hôm nay, tư thế đi của em còn không bình thường, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."

Hóa ra là bởi vì lý do này.

Gương mặt của Bạch Vi từ từ đỏ lên, cô có chút xấu hổ, nhưng mà lời của Lục Tư Đình cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô vừa ngọt ngào vừa vui vẻ.

Vậy mà Lục Tư Đình lại vì cô mà kiềm chế bản năng nguyên thủy, hóa ra ở trong lòng, anh lại quan tâm mình đến vậy sao?

Bạch Vi rất là vui vẻ, cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Vụng trộm nhìn Lục Tư Đình một lúc, sau đó lại duỗi tay đá chân một lúc, Bạch Vi không ngủ được.

Lục Tư Đình im lặng thở dài, thế là trực tiếp ôm lấy Bạch Vi vào trong ngực: "Ngủ đi."

Bạch Vi cười hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn lại.

Vốn là cô đã rất mệt mỏi cho nên sau khi ngoan ngoãn một lúc thì ngủ mất.

Sáng ngày hôm sau, mãi đến khi ánh mặt trời phơi đến cái mông thì Bạch Vi mới ung dung tỉnh lại.

Cô nhìn đồng hồ, đã là tám giờ rưỡi.

Nhưng mà không sao cả, mình mở cửa hàng tự mình làm chủ, cho dù có ngủ đến tối thì cũng không sao cả.

Bạch Vi rời giường, vui vẻ mặc quần áo rửa mặt, sau khi ăn sáng xong thì mới cầm túi xách nhỏ của mình đến mở cửa hàng.

Tần Lan Lan tới sớm, thấy Bạch Vi đến muộn như vậy thì đi đến hỏi: "Tiểu Bạch em ngủ quên sao, sao mà hôm nay lại tới muộn như vậy?" "Là do tối hôm qua em ra ngoài ăn cơm, sau đó còn đi tản bộ, về nhà muộn cho nên lúc đi ngủ cũng muộn, vì vậy sáng nay em mới ngủ quên mất."

Bạch Vi tùy tiện tìm một lý do, Tần Lan Lan cũng không hỏi tới, mà vui vẻ cắn hạt dưa nói chuyện cùng Bạch Vi, hôm qua sau khi cô tan làm sớm thì trên con đường này có chuyện gì xảy ra.

Cửa hàng nhà ai xuất hiện vị khách kỳ lạ, trong cửa hàng nhà ai xảy ra chuyện gì.

Lúc đầu Bạch Vi còn không quan tâm, về sau dần dần nghe mê mẩn, hai người vừa cắn hạt dưa vừa đứng ở ngoài cửa nói chuyện.