Nghe thấy lời này thì Bạch Vi ngây ngẩn cả người trong chốc lát.
Thật ra Bạch Vi không biết cụ thể về tiền lương của Lục Tư Đình, nhưng mà đoán chừng một tháng cũng hơn 100, tối đa cũng chỉ gần hai trăm tệ, cho dù hai trăm thì nửa năm cũng là một nghìn hai trăm tệ.
Trong khoảng thời gian này, tiền đồ ăn phí điện nước trong nhà đều do anh chỉ trả, bình thường anh đi xe cũng tốn không ít tiền xăng, thỉnh thoảng bọn họ còn ra ngoài ăn cơm hay đi dạo phố gì đó, tất cả đều là tiền của anh, bao gồm cả việc mua quà tặng cô.
Lúc bọn họ kết hôn, từ tiệc cưới cho đến lễ hỏi đều do một mình Lục Tư Đình bỏ tiền, anh không xin tiền nhà họ Lục.
Nói cách khác, Lục Tư Đình anh kết hôn, tại sao phải để nhà họ Lục bỏ tiền ra?
Cũng không phải là anh không trả nổi.
Lễ hỏi là một ngàn tám trăm tám, cộng thêm đồ kết hôn, còn có tiệc rượu ngày đó, ít nhất cũng phải tiêu hết hơn hai nghìn tệ.
Từ lúc đó đến giờ, bọn họ cũng đã kết hôn được nửa năm, Lục Tư Đình có thể tích lũy được bao nhiêu tiền chứ?
Lại còn có thể mua nhà? Bạch Vi nghi ngờ hỏi: "Không phải lúc trước anh đã nói, lễ hỏi kia gần như là tất cả tiền trong ngân hàng của anh, sau khi tổ chức tiệc rượu xong thì anh gần như đã hết tiền rồi sao."
Chuyện này cũng là thật, Lục Tư Đình không lừa người.
Nhưng mà, bây giờ có tiền, cũng là sự thật.
Lục Tư Đình thấp giọng giải thích nói: "Như lúc nhỏ, khi bà nội vẫn còn, điều kiện của nhà chúng ta cũng không tệ lắm, bà nội rất thích tiết kiệm tiền."
"Nhưng mà về sau bà nội qua đời, di sản chính là của ông nội. Sau đó ông nội lại thường xuyên ra chiến trường, ông nội cũng giống như bà nội, nếu không có việc gì thì sẽ tiết kiệm tiền, trong đó còn có một phần là tiền của bà nội."
"Trước đó vài ngày, ông nội của anh cũng đi, trước khi đi, ông nội đã cho ba anh toàn bộ số tiền đó."
Từ khi còn trẻ, ông cụ thường xuyên ra chiến trường, bình thường cũng không có chỗ để tiêu tiền cho nên đưa hết tiền của mình cho vợ.
Nhưng mà nhân sinh vô thường, bà nội Lục qua đời sớm, tất cả việc vặt vãnh trong nhà, tiền của ông cụ hay tiền của bà cụ đều quay trở về tay ông cụ.
Có lễ do tuổi tác đã cao, ông cụ cũng trở thành người tiết kiệm tiền, thế là túi bên eo của ông cụ càng ngày càng phồng lên. Cũng giống như những người khác, sau khi phát hiện ra mình không còn bao nhiêu thời gian thì sẽ xem xét túi tiền của mình một chút.
Đời này, ông cụ cũng chỉ có một đứa con trai là Lục Chính Hoa, mặc dù về sau còn có cháu trai cùng cháu gái, nhưng mà ông cụ ngại phiền phức, cho nên để lại tất cả di sản cho Lục Chính Hoa, để bọn họ tự chia.
Sau khi tổ chức xong tang lễ cho ông cụ, tỉnh thần của Lục Chính Hoa cũng không tốt lắm, về sau hòa hoãn lại thì bắt đầu nghĩ tới khoản gia sản này.
Ông ấy không thiếu tiền, hơn nữa ông ấy cũng không biết gom tiền, dù sao thì trăm năm về sau, SO tiền này cũng là của con trai và con gái, không bằng bây giờ chia luôn cho bọn họ.
Kết quả là, Lục Chính Hoa gọi hai đứa con quay về, chia khoản gia sản này làm hai phần, cho Lục Tư Dĩnh cùng Lục Tư Đình.
"Số tiền này là do ông nội và bà nội để lại cho các con, các con đã là người lớn, ba tin là các con đều có chính kiến của mình, ba chỉ có một yêu cầu, chỉ cần các con không tiêu tiền tùy tiện thì ba sẽ không quản lý."
Đây chính là nguyên lời của Lục Chính Hoa, Lục Tư Đình nhớ rất rõ, một tuần sau khi tang lễ của ông nội kết thúc, tâm trạng của mọi người đều rất đê mê, Lục Chính Hoa là người tỉnh táo nhanh nhất.
Bạch Vi nghe xong thì gật gật đầu, biểu thị mình hiểu rồi. Mua nhà cũng không phải xài tiền bậy bạ, chính xác mà nói thì có thể tính đây là một loại đầu tư.