Chung Oánh lập tức phản bác: “Nè, hèn hạ thì có hơi hèn hạ một chút nhưng bọn họ không phải một đôi. Chỉ có người nữ kia yêu đơn phương thôi.”
Ánh mắt của Chung Tĩnh khác thường: “Sao em lại biết nữa?”
“Yến Thần nói đấy.”-Chung Oánh muợn tên cậu em chồng một cách cực kỳ lưu loát: “Anh trai cậu ta chí phải làm thủ khoa kỳ thi đại học, sao mà lãng phí thời gian cho chuyện yêu đương được.”
Chung Tĩnh tái mặt, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Thủ khoa kỳ thi đại học… Hồi lớp mười một, giáo viên Triệu cũng nói chị có tiềm năng trở thành thủ khoa kỳ thi đại học. Nhưng mà Yến Vũ quá lợi hại. Bốn môn toán, lý, hóa, anh của cậu ta cộng lại cách chị tận ba mươi điểm. Chưa kể, trên toàn tỉnh nhất định còn có rất nhiều học sinh giỏi nữa. Chị không giỏi, chị là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không theo kịp…”
Quả nhiên, cô ấy vẫn để ý đến thứ hạng. Chung Oánh nhìn Chung Tĩnh, cô dường như nhìn thấy đứa em gái… Đứa em gái ngoài giá thú ở kiếp trước của mình. Ba Hứa gây nghiệp chướng, em gái chỉ nhỏ hơn Chung Oánh hai tuổi thôi. Lúc sáu tuổi, mẹ của em gái mất nên được về nhà họ Hứa, suýt chút nữa là làm em trai trong bụng mẹ sảy luôn.
Cô gái nhỏ rất biết cách nhẫn nhịn. Em gái biết thân phận của mình chẳng vẻ vang, thành thử ở đâu cũng cẩn thận dè dặt. Con bé không ra mặt, hiếm khí lên tiếng, đồng thời không khiến người khác thấy phiền. Tuy nhiên, sau khi ở chung một thời gian dài, Chung Oánh vẫn nhìn thấu được sự cố chấp từ trong xương cốt của nó, đặc biệt là về việc học. Cứ mỗi lần con bé thi được hạng hai là nó có thể tuyệt thực ba ngày, chỉ tiếc không thể cột tóc lên xà nhà (1), lấy dùi đâm đùi (2) để học thuộc bài và làm đề. Mãi đến khi giành lại ngôi vị quán quân thì nó mới lộ ra vẻ mặt tươi cười.
(1) cột tóc lên xà nhà: vào thời Đông Hán (từ năm 25 đến năm 220 sau Công Nguyên), có một người trẻ tuổi tên là Tôn Kính, rất chăm chỉ và hiếu học. Khi đọc sách đến tận nửa đêm canh ba, Tôn Kính rất dễ ngủ gật, vì không muốn ảnh hưởng tới học tập, ông đã nghĩ ra một biện pháp để giữ cho mình tỉnh táo. Ông đã dùng một sợi dây thừng, một đầu cột vào tóc của mình và đầu kia buộc lên xà nhà. Nếu ngủ gật, đầu ông sẽ gục xuống và sợi dây sẽ kéo tóc của ông lên khiến ông đau đớn. Như thế, ngay lập tức, ông sẽ tỉnh lại và có thể tiếp tục đọc sách. Về sau, ông đã trở thành một chính trị gia tiếng tăm lẫy lừng.
(2) lấy dùi đâm đùi: câu chuyện về chiến lược gia nổi tiếng của thời Chiến Quốc – Tô Tần.Lúc còn trẻ, học vấn của Tô Tần cũng không nhiều. Khi đi nhiều nơi, ông không được mọi người để ý, chí lớn của ông cũng không được trọng dụng. Vì vậy, ông đã tức khí quyết tâm nỗ lực đọc sách và trau dồi kiến thức. Hàng ngày, ông đều học tập rất chăm chỉ cho đến tận đêm khuya. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, ông sẽ dùng một cái dùi đâm một phát vào đùi. Cơn đau đột ngột sẽ khiến ông thanh tỉnh lên và có thể phấn chấn tinh thần tiếp tục đọc sách.
Tiếc thay, Chung Oánh chỉ lọt vào top năm mươi thành phố là ba Hứa đã có thể mở tiệc lớn để khoe khoang khắp nơi; còn em gái thi một lần là thành thủ khoa của kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở thì trong nhà lại chẳng có không khí vi mừng gì. Bởi vì ba Hứa biết rõ, khen ngợi con bé chính là đâm vào tim của vợ mình. Vì vậy, chỉ có hoàn toàn làm lơ em gái mới có thể giúp nó tiếp tục sinh tồn nhà họ Hứa.
Nó muốn cạnh tranh với Chung Oánh, muốn có thêm sự yêu thương của ba. Song thật đáng tiếc, ngay từ khi sinh ra, con gái riêng đã mang nguyên tội (*) rồi.
(*) nguyên tội: một tín điều của Hội thánh Công giáo, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả mọi người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng. Trong truyện, người sa ngã là ba Hứa.