"Muốn chị tự mình nghĩ ra sao?""Đúng vậy."Khương Ninh suy tư gì đó rồi a một tiếng, quân đội thần bí sao? Cô nghĩ đến bây giờ quốc gia đang quật khởi, những quốc gia xung quanh nhìn nước cô chằm chằm như hổ rình mồi, bề ngoài tuy tĩnh lặng nhưng bên trong sóng ngầm mạnh liệt.Có người dùng sức mạnh súng thật đạn thật bảo vệ quốc gia, còn có người dùng chỉ số thông minh của mình, cho nên khả năng anh Thiêm Hành dùng chính là đầu óc mà không phải dùng sức mạnh?Hình như lúc ấy, anh Thiêm Hành thường xuyên biến mất vài ngày, cô tìm thế nào cũng không thấy.Chẳng lẽ khi đó anh đang làm nhiêm vụ cơ mật cho quốc gia sao? Có lẽ đúng như vậy.
Ai có thể nghĩ một tài xế nhỏ nhỏ lại là...Khương Ninh chăm chú thi châm, Cố Thiêm Hành lặng lẽ quan sát cô, thấy mắt cô nhìn thẳng, bộ dạng hết sức chăm chú, trong lòng anh không ngăn được tràn ngập kính nể.
Cô không phải như anh đã từng suy nghĩ không chí tiến thủ, chẳng làm ra trò trống gì.
Giờ phút này, trong lòng anh hiếm lạ cô, vô cùng hiếm lạ.Khương Ninh chăm chú tìm huyệt vị, thi châm, đầu óc không rảnh chú ý ánh mắt của Cố Thiêm Hành.
Phía trên châm xong rồi giờ đến châm phía dưới, Khương Ninh chậm rãi kéo chăn lên, mắt nhìn thẳng tiếp tục thi châm.Châm phần dưới cho anh vì giúp anh khí huyết lưu thông, chỉ có máu lưu thông thì cơ thể anh mới có sức đề kháng, có thể chống lại các tác nhân có hại bên ngoài được.Ngón tay lạnh băng của Khương Ninh nhẹ nhàng chạm vào da thịt ấm áp của anh, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, tâm hai người không nhịn được gợn một vòng sóng.Châm cứu xong, Khương Ninh lại thêm than vào bếp lò cho phòng ấm áp thêm một chút.
Nhà mái ngói xác thật không ấm áp lắm, cho nên Khương Ninh nghiêm túc khống chế thời gian nhanh chóng kết thúc châm cứu.Có lẽ trong lòng cô có chút gấp gáp, thời điểm lấy châm tay lơ đãng chạm vào cái đó@@Ôi, hình ảnh không thể miêu tả.Cố Thiêm Hành không ngăn được có chút cau mày, hầu kết lăn lộn.
Khương Ninh xấu hổ kéo chăn đắp lên cho anh, sau đó bắt mạch, không xem còn tốt, xem rồi mới biết cô vừa gây chuyện gì...!Cô làm anh động tình rồi.!Khương Ninh chậm rãi rút tay về, "Anh nghỉ ngơi một chút đi, em...!em đi ra ngoài sắc thuốc cho anh."Trong phút chốc, Cố Thiêm Hành nắm lấy tay nhỏ mềm mại không xương của cô kéo lại, cô bị bất ngờ xoay người mất trọng tâm bổ nhào lên người anh.
Hai ánh mắt trùng hợp chạm vào nhau, dưới thân anh chỉ mặc một quần đùi mỏng, tuy rằng đã đắp chăn nhưng hình ảnh lúc này rất ái muội, không khí có chút ngưng trọng.Cố Thiêm Hành yết hầu lăn lộn, anh dùng sức nắm chặt tay cô, phảng phất như muốn khảm cô vào xương cốt.
Khương Ninh là người trưởng thành, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Cố Thiêm Hành, cô tự nhiên hiểu được...Cô nuốt nước miếng nhắc nhở anh, "Em đi sắc thuốc cho anh."Kết quả anh không những không buông cô ra mà ôm chặt cô thật lâu, trong lồng ngực cảm xúc cuồn cuộn dâng trào, trong đầu giãy giụa nhiều suy nghĩ xấu.
Khương Ninh cố gắng kéo kéo tay ra..
Nhưng ngược lại Cố Thiêm Hành càng ôm cô chặt hơn, giây phút này Khương Ninh muốn động cũng không thể động.Anh vừa mới châm cứu xong, hơn nữa muốn làm chuyện xấu nên khí huyết trong người rất kích động.Nếu giờ khắc này cô lại lộn xộn, cô sợ hai vợ chồng cô sẽ lau súng cướp cò mất.Tất nhiên cô không sợ lau súng cướp cò mà là bây giờ không thể được.
Khương Ninh cứ như vậy nhìn Cố Thiêm Hành, chờ anh bình tĩnh rồi buông cô ra.
Anh là người truyền thống như vậy, chắc chắn sẽ khắc chế được bản thân mình..