Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 99: Một Nhà Đoàn Tụ




Chủ nhiệm Bành vừa nghe liên sửng sốt, Hoa Dạng không có khả năng đòi ra tay đánh người, nhưng chuyện đứa nhỏ Hoa Vũ này tung tin bịa đặt chỉ sợ là thật. Nhưng vấn đề là hai đứa nó không phải là chị em họ của nhau sao? Rốt cuộc thì thù oán sâu đậm đến mức nào mà lại rắp tâm bôi đen thanh danh của em họ mình?

Không phải Hoa Dạng ghen ghét Hoa Vũ, rõ ràng là em ấy điên cuồng rồi ganh tị với em họ của mình, xem ra đứa nhỏ này bị nuông chiều thành hư rồi.

Chủ nhiệm Bành vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Hoa Vũ, có chút khinh thường nói: "Học sinh Hoa Dạng tuổi còn nhỏ mà ngoan ngoãn hiểu chuyện, em vẫn còn kém xa so với em ấy, nhớ cho kĩ đây, đừng tiếp tục khi dễ học sinh của tôi, tôi sẽ luôn theo dõi em đấy."

Cô thật không thể hiểu, học sinh chỉ cần chuyên tâm học hành không được sao? Một hai phải học thói xấu rồi gây chướng khí mù mịt.

"Con gái bây giờ quá hiểu chuyện, có chút thủ đoạn liền biết tính kế người khác, không có nửa điểm đạo đức, thật chẳng ra làm sao."

Hoa Vũ: "..." Ai không có đạo đức? Cô mới là một giáo viên có vấn đề thì có.

Rốt cuộc thì con ranh Hoa Dạng kia có chỗ nào tốt?...

Sáng sớm, hai mẹ con Hoa Dạng lười nấu cơm, liền đi ra ngoài mua quẩy cùng tào phớ về làm bữa sáng. Hoa Dạng rất thích ăn tào phớ cùng với tôm khô và cải bẹ, rắc thêm chút dầu mè cùng với hành lá là ngon tuyệt cú mèo.

Ăn một ngụm liền thấy thoả mãn, bánh quẩy vàng óng vừa giòn vừa dai, hai thứ kết hợp lại hài hoà đến không tưởng.

Trương Tuệ thì thích nhất là uống sữa đậu nành nóng, vừa thơm lại ngọt ngào, uống bao nhiêu cũng không thấy đủ. Cũng may là ở huyện thành rất đầy đủ và tiện nghi, mỗi ngày hai mẹ con đều thay đổi bữa sáng một cách đa dạng, ở đây còn có đủ món cho bọn họ chọn lựa.

Hai mẹ con ăn uống no nê liền vội vàng chia việc ra làm, Trương Tuệ đi xưởng chế biến lấy thịt heo, Hoa Dạng lo liệu việc ở nhà.

Một trăm cân thịt kho và ba trăm quả trứng kho đã được nấu xong, vừa mở cái nắp nồi, hương thơm liên xộc ra.

Người trong ngõ nhỏ vừa ngửi thấy mùi thơm đã đến mua chút đồ kho về ăn, mùi thật sự quá thơm đi, đến thần tiên còn không nhịn được nữa là bọn họ.

Hoa Dạng cũng qua lại thân thiết với mấy người hàng xóm xung quanh, cô luôn miệng gọi cô dì thú thím không ngừng, cái miệng lại ngọt như bôi mật, buôn bán cũng hào phóng, thỉnh thoảng sẽ cho bọn họ thêm một hai quả trứng kho.

Đương nhiên cũng có vài người ham món lợi nhỏ, vừa mở miệng liền xin nhiều hơn, Hoa Dạng rất chán ghét loại người này. Nhưng cô không hề tức giận hay thể hiện thái độ khó chịu, chỉ cười tửm tỉm nói phải đối xử công bằng với mọi người, cứ như vậy chuyện cũng tự gác sang một bên.

Ai lại mặt dày đến nỗi đi kì kèo với một đứa nhỏ đâu?

Động tác của Hoa Dạng rất nhanh nhẹn, bỏ lên cân, đóng gói rồi lấy tiền, gấp mà không loạn, chỉ trong vòng nửa giờ, bốn mươi cân thịt heo liền bán hết sạch. Hoa Dạng thở phào nhẹ nhõm, uống một miếng nước cho nhuận cổ rồi ôm hộp tiền lên lâu. Sau khi đếm xong xuôi thì ghi vào sổ rồi bỏ vào trong ngăn kéo.

Bên trong đã có sẵn một xấp tiền mặt, đó là tiên lời của mấy ngày nay, Hoa Dạng không đem tiền đi gửi vào ngân hàng, bởi vì cô định sẽ cầm số tiên này thanh toán nốt khoản tiền còn lại ở chỗ của La thợ mộc.

Hoa Dạng nhìn thời gian, vội lấy ra mười khối rồi đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại đã nghe được giọng nói của bà cụ Ngôn ở bên cạnh: "Tiểu Dạng, cháu định đi đâu à?”

Thân thể của bà không được tốt cho lắm, lúc này bà đang ngồi ở nhà để đan các đồ thủ công để kiếm chút tiền làm sinh hoạt phí.

Hoa Dạng xách theo một cái giỏ nhỏ, quay sang nói với bà cụ Ngôn: "Cháu định ra chợ mua ít rau củ, hôm nay cha cháu sẽ lên đây, cháu phải làm cho cha vài món ăn ngon để tẩm bổ, đúng rồi, hôm nay hai bà cháu cũng qua nhà cháu ăn cơm nhé."

Ngày hôm qua Hoa Dạng đã gọi điện về đại đội, nhờ họ chuyển lời kêu Hoa Quốc Khánh lên đây một chuyến, chắc ông ấy cũng sắp tới nơi rồi.

Bà cụ Ngôn cởi chiếc kính lão xuống, đôi mắt hơi nheo lại: "Sao có thể mặt dày như vậy được, người một nhà ba người các cháu lâu ngày mới được đoàn tụ, phải ăn một bữa cơm đoàn viên cho tốt, hai bà cháu nhà bà không qua đâu."

"Ấy, bà đừng từ chối, cứ quyết định như vậy đi." Hoa Dạng nói xong, tầm mắt lại quét qua Ngôn Mạch đang đứng bên cạnh bà cụ: "Hay là để A Mạch xách đồ ăn phụ cháu, có được không bà?”

Ngôn Mạch lập tức ngẩng đầu nhìn về phía của Hoa Dạng, chỉ thấy cô nhóc kia đang nở nụ cười ngọt ngào nhìn rất vô hại.

Bà cụ Ngôn vừa nghe liền lập tức đồng ý, lại móc ra vài đồng tiền rôi đưa cho Ngôn Mạch, bảo cậu nhân tiện mua một lọ nước tương mang về.