"Này, chị còn dám mò mặt tới đây hả? Không sợ lại bị tôi cho ăn mấy cái tát nữa sao?"
Hoa Dạng trực tiếp lật bài ngửa với Hoa Vũ, cô là người có thù thì phải báo, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng kẻ thù vì bất cứ lí do gì.
Cái gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, câu này cũ rích rồi không hợp thời nữa. Có ân oán gì thì phải giải quyết ngay và luôn.
Hoa Vũ quan sát xung quanh, thấy không khí một mảnh vắng lặng, liền không thèm giả bộ mà lộ ra bộ mặt thật của mình.
"Tính tình của mày vẫn ác liệt như xưa nhỉ? Chỉ là khi không mày lại chạy đi làm buôn bán thật là ngoài dự kiến của tao, hết chuyện để làm hay gì mà làm một người bán hàng rong? Thật là mất mặt, thanh danh của trường học cũng bị mày vấy bẩn rồi, hôm nay tao cảnh cáo mày, tốt nhất là đừng có đi ra bên ngoài rêu rao việc mày là em họ của tao, không thì mày cứ chờ đấy!"
Giọng nói của Hoa Vũ cực kì ngạo mạn và khinh thường, chả hiểu lá gan nào đã khiến chị ta hành xử như vậy?
Ủa! Nhà chị ta cũng làm buôn bán đó thây? Chẳng lẽ mở tiệm thì cao quý hơn so với bày sạp nhỏ?
Mà nhắc đến chuyện mở cửa hàng, không biết cả nhà chị ta lên huyện lập nghiệp như thế nào rồi?
"Nói mà không biết ngượng mồm hả, nhà chị cũng làm buôn bán đó thôi? Chị có tư cách gì mà khinh thường cha mẹ hay những người làm buôn bán? Đúng là cái loại bất hiếu, xem ra bác hai nuôi ong tay áo rồi, thật là tội nghiệp."
"Với lại người phải cảm thấy xấu hổ là tôi mới đúng, khi không lại có một bà chị họ xấu xa chuyên đi tung tin vịt, bôi nhọ danh dự của em họ mình. Sao, giờ chị lại ngứa da rồi hả, không chịu nổi yên tĩnh nên mò qua kiếm mối gây chuyện với tôi? Lần đầu tiên tôi thấy có người hèn hạ như chị đấy!"
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cứ phải cố tình chạy ra chèn ép người khác cho bằng được, nhân phẩm của người này đúng là có vấn đề.
Giọng nói của Hoa Dạng cực kì nhẹ nhàng, Hoa Vũ bị chọc cho tức điên, khuôn mặt dữ tợn thét lên: "Ha ha! Với cái thanh danh này của mày, ai thèm tin lời mày nói? Biểu hiện của tao gần đây rất tốt, vừa hòa đồng với bạn bè lại lễ phép nghe lời thây cô. Mày nói thử xem, bọn họ sẽ tin mày hay là tin tao?"
Hừ, mình cực khổ xây dựng hình tượng, mục đính chính là để tẩy trắng cho vết nhơ kia, con ranh này còn lâu mới đấu lại cô. Hoa Vũ âm thầm đắc ý, nhìn về phía của Hoa Dạng mà nhướng mày khiêu khích.
Bỗng nhiên hốc mắt của Hoa Dạng đỏ lên, thân thể run rẩy không ngừng, dáng vẻ như bị dọa sợ, Hoa Vũ mơ hồ không hiểu cô lại định bày ra trò gì?
Hoa Vũ nén cơn giận trong lòng, vì đả kích Hoa Dạng, cô ta tập trung toàn lực để khai hỏa: "Hoa Dạng, mày làm mất hết mặt mũi của nhà họ Hoa rồi, chả trách ông bà nội không thích mày, ngay cả cha mẹ mày cũng không thương mày..."
"Câm miệng." Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, Hoa Vũ ngây ngốc quay đầu lại nhìn, má kiếp, người vừa nói vậy mà là chủ nhiệm Bành của khối lớp bảy.
Đậu xanh rau má, cô lại bị Hoa Dạng tính kế rồi! Chắc chắn là nó đã sớm thấy chủ nhiệm Bành đang đi lại đây, cho nên nó mới...
"Chủ nhiệm Bành, em..." Trong khoảng thời gian ngắn, Hoa Vũ không thể tìm ra lí do để biện giải cho mình.
Bây giờ phải làm sao để gỡ gạc lại cho mấy câu nói ban nãy bây giờ? Đầu óc của Hoa Vũ không ngừng hoạt động hết công suất.
Sắc mặt của chủ nhiệm Bành tức đến nỗi xanh mét, Hoa Vũ này cũng là học sinh của cô, bởi vì cô cũng đang phụ trách dạy môn ngữ văn cho lớp số hai.
Ngày thường đứa nhỏ này luôn bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn lễ phép, lại ngọt ngào hiểu chuyện, không ngờ sau lưng lại tâm cơ rồi ăn nói cay độc như vậy, tuổi còn nhỏ mà đã biết diễn kịch ngụy trang, đúng là đáng sợ mài
Mà từ đã, Hoa Vũ, Hoa Dạng? Không phải đều là họ Hoa sao, chả lẽ hai đứa nó là họ hàng thân thích với nhau?
Nhưng mà nếu thật sự là vậy, thân thích thế này thì thà không có còn hơn.
Cái gì mà cha mẹ mày cũng không thương mày? Đây là lời của một học sinh ngoan nói sao?
Có thể nghĩ, cuộc sống của học sinh Hoa Dạng có bao nhiêu khó khăn cùng gian nan, cha ruột không thương và che chở cho con mình, chắc chắn những kẻ xấu sẽ rắp tâm khi dễ.
Chả trách em ấy lại phải ra ngoài lăn lộn bày quán, là vì bị dồn vào đường cùng nên mới phải kiếm cách mưu sinh đây mà, ôi đứa nhỏ đáng thương tội nghiệp!
Trong đầu chủ nhiệm Bành càng tưởng tượng thì càng tức điên, lát sau cô quay qua nhìn Hoa Dạng rồi dịu dàng hỏi: "Học sinh Hoa Dạng, em có ổn không?”
"Không có việc gì đâu cô, em cũng quen rồi... Hoa Dạng tỏ ra kiên cường, cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, thể hiện là mình không sao cả.
Cả người Hoa Vũ như rơi vào hầm băng, chân tay cô ta đều lạnh toát, con ranh chết tiệt kia, sao nó có thể gài bây mình, đúng là đồ đê tiện mà!