Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 91: Nhận Tiền Đặt Cọc




Vị khách hàng mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không ngừng xua tay: "Không không, đừng hiểu lầm, chú chỉ tò mò nên mới hỏi thôi, tại chú chưa từng gặp qua con cháu của đầu bếp trong cung, ha ha ha, là hiểu lâm cả."

Mọi người xung quanh đều cười lạnh, lừa ai vậy, bọn họ cũng không phải đồ ngốc!

Trong lòng Hoa Dạng thừa biết ý đồ của hắn ta, nhưng không hề nói toạc ra, cô cười đáng yêu nói: "Cháu hiểu mà, tội nghiệp chú, lớn tuổi như vậy rồi còn có dáng vẻ chưa trải sự đời"

Khoé miệng của vị khách hàng khẽ run rẩy: "Cháu cười chú á? Cháu cũng y vậy thôi, đến cả công thức tổ truyên trong nhà mà còn không biết, giờ thì ai mới là người chưa trải sự đời đây?"

Hoa Dạng không muốn tiếp tục giả khùng giả điên với hắn, liền trực tiếp kết thúc câu chuyện: "Chú này, chú có muốn kiếm tiền không?"

Hừ, còn không phải muốn lừa công thức của nhà cô sao, cứ dong dài mệt chết đi được?

Thà nói huych toẹt ra cho đỡ mất sức còn hơn.

Vị khách hàng kia là một người đàn ông tâm bốn mươi tuổi, vẻ mặt cực kì lõi đời, vừa nghe Hoa Dạng nói vậy liền cười hề hề đáp: "Đương nhiên là muốn, cháu có cách gì?"

"Vậy thì chú lấy sỉ món kho của cháu đi, yêu cầu là 30 cân trở lên, mỗi cân chú được lời 3 mao, không cần phải mất công tự nấu, vất vả mày mò có khi còn chả thành công, chú thấy cháu nói có đúng không?”

Hoa Dạng lấy thịt ở xưởng chế biến với giá một khối một cân, thịt kho sau khi nấu nướng hoàn chỉnh thì bán 2 đồng tiền một phần, trừ đi chi phí nguyên liệu và gia vị các loại, mỗi cân cô sẽ lời khoảng 5 mao.

Tuy nhà cô không có truyền thống thuê người giúp việc, nhưng hai mẹ con cô rất vất vả, vì vậy Hoa Dạng cũng đang có ý kiếm thêm trợ thủ cho mình.

Bây giờ cô nguyện ý chia hoa hồng, có thể đảm bảo một ngày kiếm ít nhất 9 đồng, một tháng là hơn 200 đồng, thu nhập còn cao hơn so với mấy công nhân đi làm ở trong xưởng.

Đám người xung quanh xôn xao một trận, vị khách hàng kia vừa nghe trong lòng liên động tâm, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống rồi hỏi tiếp: "Chả lẽ nhà cháu không định mở tiệm, cứ bán sạp nhỏ suốt à? Hay là bán công thức cho chú đi?"

Hoa Dạng khẽ hừ lạnh một tiếng, đúng là được voi đòi tiên.

Cô biết người này đã động tâm, vì vậy liền cười nói: "Chỗ này không được, chú bỏ ý định đó đi là vừa, sao không đổi một góc độ khác để nghĩ, chú có thể đi đến nông thôn hoặc các ngõ hẻm trong thị trấn, thiếu gì chỗ để tiêu thụ hàng."

Vị khách kia vốn muốn đánh chủ ý lên cái sạp nhỏ này, nhưng tay nghề của hắn lại có hạn, bây giờ đành chuyển sang kế hoạch dự phòng: "Này cô bé, cháu nói có thật không? Cha mẹ cháu có đồng ý không vậy?"

Hắn theo bản năng nhìn về phía Trương Tuệ, ai ngờ bà chỉ há miệng thở dốc chứ không nói gì.

Bởi vì mọi chuyện Trương Tuệ đều nghe theo ý của Hoa Dạng.

Hoa Dạng vỗ ngực đảm bảo: "Đồng ý, bọn họ tuyệt đối đồng ý, chú cứ yên tâm đi."

Người đàn ông kia họ Cố, ngày thường cũng không có nghề nghiệp cố định mà nay đây mai đó, vừa nghe mấy lời của Hoa Dạng liền mừng như điên: "Được được, vậy cho chú đặt 10 kí thịt đầu heo, hai mươi kí thịt kho tàu, 50 quả trứng kho, ngày mai tâm 10 giờ có thể giao hàng luôn không?”

Trứng kho của nhà cô ăn cũng rất ngon, tinh tế trơn mượt, nhai vào vừa thơm vừa bùi, hương vị cực kì đặc biệt.

Chương trình khuyến mãi kết thúc, người tới mua trứng kho tăng lên trông thấy, mỗi ngày đều bán được hơn một trăm quả.

Hoa Dạng tìm được một nhà bán trứng gà ở phía trước chợ, cô đặt bọn họ mỗi ngày giao trứng tới tận nhà mình. Tám phần tiền một quả, giá bán ra là một góc năm, một ngày có thể kiếm lời tận mười đồng.

Hoa Dạng sảng khoái vỗ ngực đảm bảo: "Không thành vấn đề, địa điểm giao hàng cứ chốt là ở đây đi, bây giờ chú trả trước một nửa xem như tiền cọc, sau khi nhận hàng thì thanh toán nốt số còn lại, cảm ơn."

Người đàn ông họ Cố móc ra mười đồng để làm tiền đặt cọc, dự định xem thử coi sao, nếu thật sự thành thì coi như chuyến này hốt bạc rồi.

Hoa Dạng móc ra một cuốn sổ ghi chú, viết rành mạch rõ ràng vào sổ, số lượng hàng hoá, thời gian và địa điểm giao hàng đều có đủ, cuối cùng còn đưa cho người nọ kí tên rồi mới thu tiền.

Người đàn ông thấy cô làm việc lưu loát, đầu óc cũng rất nhanh nhẹn, liền cười nói: "Trời ơi, vậy mà ban nãy chú còn tưởng cháu bị ngốc, xem ra chỉ có kẻ khờ mới đi nói cháu ngốc!"

Vậy mà trước đó hắn còn có ý định lừa gạt cô nhóc này, cứ tưởng Hoa Dạng tuổi còn nhỏ nên dễ dụ, ha hả, cuối cùng thì hắn mới là người ngây thơ nhất ở đây!

Hoa Dạng cười mỉm từ chối cho ý kiến, sau đó lại quay sang bắt chuyện với một người phụ nữ khác: "Chị gái, chị cũng muốn lấy hàng của nhà em hả?"