Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 86: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc




Lúc hai vợ chồng chủ nhà giao chìa khoá vào tay Trương Tuệ, bà bỗng cảm thấy mình như đang nằm mơ, đây có phải là sự thật không? Từ nay về sau bà có một căn nhà ở huyện thành rồi sao?

Trương Tuệ nhìn căn phòng trống rỗng, nội tâm bỗng dâng lên một tia thỏa mãn, lần đầu tiên bà cảm thấy quyết định của Tiểu Dạng thật sáng suốt.

Nếu có thể an cư lạc nghiệp ở huyện thành, làm gì có ai còn muốn về nông thôn cực khổ làm ruộng đâu?

Hoa Quốc Khánh tiễn hai cháu trai vào lớp xong xuôi, liền chạy tới tìm con gái và vợ mình. Ai ngờ tới nơi lại thấy có một mình Hoa Dạng, ông liền cất giọng hỏi: "Ủa, Tiểu Dạng, mẹ của con đâu?"

Hôm nay mới chỉ đi nhận lớp và làm quen với bạn bè thầy cô, cho nên lớp học đã giải tán từ sớm, Hoa Quốc Khánh thấy bóng dáng lẻ loi của Hoa Dạng, trong lòng liền dâng lên một trận chua xót.

Hoa Dạng thấy vẻ kì lạ trên mặt ông thì chả hiểu mô tê gì, chỉ liếc mắt rồi nhàn nhạt đáp: "Mẹ đang ở nhà."

Hoa Quốc Khánh: "..."?2?...

Hoa Quốc Khánh nhìn căn nhà lầu thấp bé ở trước mặt, đáy lòng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, giọng nói máy móc vang lên: "Con nói đây là nhà mới của chúng ta ở huyện thành? Tiền mua nhà là do công sức mẹ con buôn bán bấy lâu nay?"

Dù diện tích căn nhà này không lớn bằng nhà ở nông thôn, vách tường cũng bị bạc màu cũ nát, nhưng đây là một căn nhà ở huyện thành đấy!

Trương Tuệ đứng ở bên cạnh sợ đến nỗi không dám hít thở, cảm giác hoàn cảnh của mình bây giờ cứ như ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng thì ngày mà bà lo lắng cũng đã tới.

Hoa Dạng nháy mắt ra hiệu cho bà yên tâm, lại quay sang cười nói với Hoa Quốc Khánh: "Đúng vậy, cha thấy mẹ có giỏi không? Vì muốn lo cho việc học của con mà mẹ vất vả dành dụm tiên mua nhà trên đây đấy"

Hoa Quốc Khánh đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn vợ của mình rồi hỏi: "Trương Tuệ, những gì mà Tiểu Dạng nói có đúng không?"

Trương Tuệ không nhịn được có chút run rấẩy, giấy tờ nhà ban nãy định đem ra cho ông coi giờ cũng giấu nhẹm ra sau lưng, bà yếu ớt gật đầu: "Đúng... đúng là như vậy...

Hoa Quốc Khánh lập tức nổi điên, chả hiểu sao lá gan của bà bỗng nhiên lại lớn như vậy, bà có còn đặt người chồng như ông vào trong mắt nữa hay không?

"Hay lắm, dám gạt tôi rồi chạy đi mua nhà, tôi mới là người làm chủ trong cái gia đình này, sao bà có thể không báo với tôi một tiếng nào mà dám tự mình quyết định như vậy?"

Lúc này ông không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ biết là quyên uy của mình đã bị khiêu chiến!

Trương Tuệ bị Hoa Quốc Khánh dọa cho sợ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, chân tay của bà cũng run lẩy bẩy không ngừng, thậm chí còn sắp khóc đến nơi.

Hoa Dạng thấy tình huống phát sinh ngoài dự kiến, liền tiến tới vài bước đứng che chắn cho Trương Tuệ, chuyện này đều do cô quyết định, bà ấy cũng vì bất đắc dĩ nên mới thuận theo, hơn nữa cô cảm thấy đây là tiền mà mẹ con cô tự kiếm được, ông ấy không vui thì thôi, mắc mớ gì tức giận rồi nổi điên?

"Cha, cha nói bé lại đi, để hàng xóm nghe được nhà ta cãi nhau thì họ lại cười cho, sau này chúng ta còn cắm rễ ở đây, phải tạo thanh danh tốt thì mới được."

Hoa Quốc Khánh nghe mấy lời của Hoa Dạng càng tức giận hơn, một người không hiểu chuyện thì đã đành, giờ lại thêm cả cái con nhóc này nữa: "Hai mẹ con các người liên kết với nhau để lừa tôi!"

Hai mắt của Hoa Dạng mở to vì ngạc nhiên: "Cha, cha sao vậy? Con và mẹ gạt cha là để tạo cho cha một niềm vui bất ngờ, bỗng nhiên gia đình ta có thêm một căn nhà mới, cha hẳn là nên vui mừng mới đúng, sao lại tức giận rồi không vui?"

Cho dù Hoa Dạng đã bày ra dáng vẻ vô tội để khuyên nhủ ông, nhưng Hoa Quốc Khánh vẫn cảm thấy không thể nguôi giận nổi: "Cha mới là người làm chủ cả cái nhà này, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều phải thông qua cha, bây giờ cha không đồng ý..."

Hoa Dạng vừa nghe xong liền khóc mếu máo, hai mắt đỏ ửng nhìn ông: "Con hiểu rồi, cha không yêu con, cha ghét con cho nên mới không muốn lên đây ở cùng con có đúng không?”

Sao tự nhiên lại thế này? Hai chuyện này cơ bản không giống nhau mà? Hoa Quốc Khánh thấy Hoa Dạng khóc sướt mướt thì khế chau mày, sắc mặt cũng âm u.

Hoa Dạng vừa khóc vừa kể lể: "Mẹ vì thương con nên luôn tạo điều kiện tốt nhất để con học tập, còn cha thì sao? Cha không những không vui còn muốn phá hư hòa khí của gia đình ta, muốn con bị phân tâm không thể thi đậu đại học. Rốt cuộc cha có phải là cha ruột của con không vậy?”

Hoa Quốc Khánh khi không bị cô chụp một cái mũ lên đầu, liền vội vàng nói: "Cha không có."

Hoa Dạng liên tục lắc đầu, dáng vẻ từ chối không muốn nghe, khóc còn thảm hơn cả lúc đầu: "Có phải cha muốn tiết kiệm tiên học phí đại học rồi chỉ viện cho cháu trai cháu gái hay không? Con mới là con gái ruột của cha mà, sao cha có thể bất công như vậy."

Hoa Quốc Khánh bị Hoa Dạng đánh lạc hướng, thậm chí quên cả việc tức giận, ông liên tục giải thích: "Cha thật sự không có mà, con đừng nghĩ như vậy, oan cho cha quát"