Có người quen nên công việc cũng diễn ra hết sức thuận lợi. Bất động sản nhanh chóng được đứng tên dưới danh nghĩa của Trương Tuệ, bên phía Hoa Dạng giao 1000 khối và một tờ cam kết trả nốt phần còn lại vào tháng tới cho chủ nhà. Thế là mọi việc coi như sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy, hai bên đều ra về trong vui vẻ.
Trương Tuệ cầm giấy tờ nhà trên tay mà hai mắt rưng rưng, trong lòng cũng ngập tràn tự tin mà trước giờ chưa từng có.
Hoa Dạng vốn không để ý chuyện tài sản đứng tên ai, chỉ là nếu việc này có thể giúp mẹ cô có chỗ dựa và tự tin hơn, cô sẵn sàng làm như vậy.
Vì sao phụ nữ lại không có địa vị trong gia đình? Bởi vì con gái lấy chông như bát nước đổ đi, đến nhà chồng sinh con đẻ cái vẫn bị xem là người ngoài. Cả đời bọn họ đều không có một ngôi nhà chân chính thuộc về mình.
Đàn ông có thể được kế thừa tài sản là đất đai hoặc nhà ở, nhưng phụ nữ thì không. Bọn họ không có tư cách, cho nên chỉ có thể sống dựa vào chồng của mình, dù phải chịu trăm ngàn cay đắng cũng không dám oán than nửa lời.
Bây giờ Trương Tuệ có nhà ở của riêng mình, chứng tỏ bà đã có một đường lui.
Dựa theo điều khoản trong hợp đồng, sau khi Hoa Dạng thanh toán hết tiền thì chủ nhà mới dọn đi, cho nên bây giờ cô chưa vào ở ngay được.
Giải quyết được một chuyện lớn, tâm trạng của Hoa Dạng rất phấn khởi, cô cười tủm tỉm chạy đến sạp bánh mua mấy cái bánh tiêu để ăn. Bánh này có vỏ bên ngoài vàng giòn, lại được rắc một lớp mè phủ lên trên, cắn vào một ngụm vừa ngon vừa béo.
Hoa Dạng mua tổng cộng tám cái, cho Trương Tuệ hai cái, hai bà cháu nhà họ Ngôn bốn cái. Lúc cô đưa bánh cho bà cụ Ngôn còn dẻo miệng nói: "Chúng ta về sau đã là hàng xóm với nhau cả, bà đừng khách sáo làm gì. Người xưa vẫn hay có câu bà con xa không bằng láng giêng gần, về sau xin nhờ bà quan tâm và giúp đỡ cho cả nhà cháu nhé!"
Bà cụ nghe mấy lời này của cô mà tươi cười đầy mặt: "A Tuệ, cô sinh được một đứa con gái hiếu thảo ghê, có cô nhóc này thì ngày tháng sau này cứ chờ mà hưởng phúc đi, nhất cô rồi đấy!"
Bà cụ nói xong thì nghĩ thâm, ở đâu ra một cô nhóc vừa thông minh lanh lợi, lại hiếu thuận thế này. Chưa kể con bé lại rất sát phạt và quyết đoán, không hề thua kém một người trưởng thành, tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn đây.
Trong lòng Trương Tuệ cực kì sung sướng khi con gái mình được khen, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn đáp: "Con nhóc này ấy mà, chuyện gì cũng tốt, chỉ là lá gan quá lớn, không chịu nghe ai khuyên hết."
Hoa Dạng đang tận hưởng niềm vui khi mua được một căn nhà, cô vừa ăn bánh vừa cười nói: "Mẹ, thích tranh đua thì mới có thể dành chiến thắng."
Tuy Ngôn Mạch im lặng không nói lời nào, nhưng toàn bộ quá trình đều nghe không sót một chữ. Lúc này cậu nhìn sang Hoa Dạng, thấy cô đang vui vẻ hí hoáy gặm bánh, cứ cảm thấy cô nhóc này vừa mâu thuẫn lại kì quái thế nào? Rõ ràng chỉ là một cô bé mới 12 tuổi, thế mà còn cường thế độc lập hơn cả người lớn.
Hoa Dạng đang ăn ngon, thấy Ngôn Mạch cứ nhìn mình, liền buông bánh xuống rồi trêu chọc cậu: "Này, cậu bị gì mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi vậy, đừng nói là thích tôi rồi đấy nhé!"
Ngôn Mạch bị đối phương phát hiện hành vi nhìn lén, cũng không xấu hổ mà cứng rắn đáp trả: "Tôi đâu có nhìn cậu, tôi nhìn bánh tiêu có được không?”"...
Hai mẹ con Hoa Dạng và Trương Tuệ vì chuyện mua nhà mà chậm trễ, lúc về đến nơi trời đã tối mịt, thậm chí còn có ánh trăng treo trên đỉnh đầu.
Trương Tuệ xách theo bao lớn bao nhỏ, tay còn lại nắm lấy tay của Hoa Dạng để đỡ cô xuống xe. Một người đàn ông đứng chờ sẵn bên cạnh trạm xe, vừa thấy bóng dáng của hai mẹ con là ông vội tiến lại gần, đón lấy đồ đạc trên tay Trương Tuệ rồi nói: "A Tuệ, sao hai người về trễ quá vậy? Tôi ở nhà lo gần chết, hai mẹ con không để ý thời gian à?"
Người cất giọng là Hoa Quốc Khánh, ông chờ hai mẹ con Hoa Dạng từ lúc chạng vạng nhưng không thấy ai về. Gấp đến nỗi đứng ngồi không yên, trong lòng cũng như có lửa đốt. Cuối cùng ông quyết định sẽ chạy đến trạm dừng chân để đón người, bên cạnh còn có Hoa Chí Hồng đi theo.
Cậu gật đầu chào Trương Tuệ rồi quay sang hỏi Hoa Dạng: "Tiểu Dạng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tuy rằng cậu cảm thấy cô rất thông minh nhanh nhẹn, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, bởi vì cô em họ này tuổi còn rất nhỏ.
Trương Tuệ nghe hai người hỏi dồn dập thì trong lòng lập tức căng thẳng, sau đó lại theo bản năng mà liếc về phía của Hoa Dạng.
Cô cho bà một ánh mắt trấn an, rồi quay sang lôi kéo cánh tay của Hoa Quốc Khánh làm nũng: "Cha, chúng ta về nhà rồi nói tiếp có được không? Con sắp chết đói đến nơi rồi đây này."
Câu này đã thành công di dời sự chú ý của hai chú cháu, Hoa Chí Hồng nghe Hoa Dạng than đói, liền nhanh tay móc hai cái bánh bao từ trong túi áo ra đưa cho cô: "Em và thím ba cầm lấy ăn đỡ đi, xíu nữa về nhà lại ăn tiếp."