Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 81: Thủ Tục Mua Bán




Từ nãy tới giờ Trương Tuệ vẫn đứng bên cạnh Hoa Dạng, bà cảm thấy khó xử vô cùng, nhưng dưới ánh mắt công kích của con gái, lại đành phải cam chịu.

Chủ nhà càng thêm tin tưởng vụ làm ăn này sẽ diễn ra thuận lợi, liền lên tiếng hối thúc hai mẹ con: "Được rồi, hai người mau vào xem phòng thử đi."

Lầu dưới có một cái bệ bếp lớn, một bàn ăn cơm, một giường nhỏ, còn có các loại đồ vật linh tinh. Lầu trên chia làm hai gian nhỏ, tất cả đều là phòng ngủ, không gian khá hẹp, ánh sáng cũng có phần u ám, nhưng bù lại có một cái cửa sổ vớt vát cho căn phòng.

Với điều kiện hiện tại của mình, Hoa Dạng cũng không thể có yêu cầu cao hơn. Chủ nhà ra giá là 2000 khối, cô cũng không trả giá mặc cả, thay vào đó Hoa Dạng lại đưa ra một yêu cầu là số tiền sẽ được chia ra trả theo từng kì. Bây giờ trả trước một nửa, tới tháng sau sẽ trả nốt phần còn lại.

Mới đầu chủ nhà không đồng ý, nhưng dưới tài ăn nói khôn khéo của Hoa Dạng, hai vợ chồng lại xiêu lòng, nói để bọn họ bàn bạc lại với anh em trong nhà rồi sẽ đưa ra quyết định.

Hoa Dạng lập tức gật đầu ngay, tỏ ý bọn họ cứ bàn bạc rồi báo lại cho cô, quan trọng nhất là càng sớm càng tốt. Bởi vì mẹ con cô lên huyện thành một chuyến cũng không dễ dàng.

Trong toàn bộ quá trình trao đổi giữa ba người, Trương Tuệ không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Hoa Dạng, nhưng cô lại giả bộ như không nhìn thấy, lại tiếp tục trò chuyện hăng say.

Cơ hội tốt như vậy, hiếm lắm mới gặp được, sao có thể bỏ lỡ? Hoa Dạng nghĩ thâm, bây giờ căn nhà này có giá 2000 khối, nhưng trong tương lai có khi sẽ lên giá gấp 10 thậm chí gấp 20 lần. Chưa kể vị trí của chỗ này rất thích hợp để nhà bọn họ mở tiệm bán đồ ăn. Trương Tuệ cuối cùng không thể nhịn được nữa, đem con gái kéo qua một bên rồi nói nhỏ: "Tiểu Dạng, con đừng có làm bậy, 2000 khối không phải là 2 khối đâu, với lại chuyện mua nhà ở không phải là chuyện nhỏ, chúng ta còn chưa có bàn bạc qua với cha của con, đến lúc đó ông ấy mà biết thì..."

Trương Tuệ cảm thấy chuyện lớn như thế này, bà không thể tự mình quyết định được.

Hoa Dạng lại nghĩ cô lấy tiền của mình làm ra để mua nhà, chứ không hề đòi tiền của cha mẹ, sao phải chột dạ rồi lo sợ?

"Trời ơi mẹ ơi, thương lượng cái gì nữa, cơ hội tới phải nhanh tay bắt lấy, mẹ lo nghĩ nhiều quá nên mới lo sợ đủ đường đấy. Không phải chỉ có 2000 khối thôi sao, con có thể kiếm được một lần thì có thể kiếm thêm lần hai lần ba chỗ này, mẹ cứ yên tâm đi."

"Hả? Nhưng mà..." Trương Tuệ cũng có lập trường giống hệt như Hoa Quốc Khánh, nghĩ người nông dân chỉ nên sống giản dị đạm bạc, không dám xông pha mạo hiểm. Bà cảm thấy có tiền thì vẫn nên để dành, không nên tiêu xài hoang phí vào chuyện mua nhà hay đất đai gì đó.

Hoa Dạng trấn an Trương Tuệ xong lại thì thâm nói nhỏ: "Mẹ, việc này trước hết đừng nên nói với cha, khi nào mua được rồi tính sau. Với lại mẹ thử nghĩ mà xem, tiền công hai tháng vất vả mà đổi được một căn nhà ở huyện thành, không phải rất xứng đáng sao? Cơ hội này không dễ có đâu, mẹ mà cứ chần chừ là sẽ vào tay người khác đấy."

Xứng đáng, đương nhiên rất xứng đáng, Trương Tuệ gật đầu theo bản năng.

Hoa Dạng thấy thái độ của bà đã buông lỏng, khoé miệng liên nhếch lên một độ cong: "Mẹ, con đã tính toán hết rồi, sau khi mua được căn nhà này, chúng ta sẽ chuyển vào đây ở luôn. Lầu trên thì làm chỗ ngủ và nghỉ ngơi, lầu dưới mở tiệm bán đồ ăn, không cần phải đi thuê phòng ở chỗ khác, mỗi ngày vui vẻ kiếm tiền, kiếm được chừng nào đều là tiền của mình, không bị áp lực phải trả tiền thuê nhà như mấy tiệm khác, chỉ là sẽ hơi vất vả một chút."

"Mẹ không sợ vất vả, chỉ là mẹ lo, cha con mà biết ông ấy sẽ ấy sẽ rất tức giận cho coi..." Trương Tuệ có một thói quen, đó là chuyện gì cũng chỉ biết nghe lời chồng, bây giờ chồng không có ở đây, bà lại chuyển sang nghe lời Hoa Dạng. Tóm lại là người này không có chủ kiến gì.

Hoa Dạng cơ bản không thèm đặt chuyện này ở trong lòng, cô cảm thấy đối phó với Hoa Quốc Khánh là việc dễ như trở bàn tay.

"Mẹ, đến lúc đó cứ khóc lóc năn nỉ là xong, căn nhà này con sẽ để mẹ đứng tên, nếu cha mà tức giận rồi không đồng ý, cứ để ông ấy về nông thôn trồng trọt, mẹ và con ở lại đây mở cửa tiệm cũng được, chả có gì ảnh hưởng."

Trong lòng Trương Tuệ không hiểu sao lại ẩn ẩn một tia vui sướng, hình như làm theo lời của Tiểu Dạng cũng khá tốt!

Một lát sau bà hoàn toàn khai thông tư tưởng, quyết định toàn bộ sẽ nghe theo lời con gái.

Cuối cùng chủ nhà đã bàn bạc xong xuôi, chấp nhận sẽ làm theo yêu cầu của Hoa Dạng. Bà cụ Ngôn đã ở chỗ này được vài thập niên, cũng xem như thổ địa ở đây, liền nhiệt tình đứng ra hỗ trợ, mang theo cả đám đi đến bưu cục lấy tiền, lại chạy sang chỗ bất động sản để làm thủ tục mua bán đất.