Hai mẹ con đã đến được chỗ cần tới, nhưng lúc này sự chú ý của Hoa Dạng không còn đặt ở trường học, đây chỉ là cái cớ để cô có thể viện lí do ở lại đây thêm một lúc mà thôi.
Lúc này một đoàn người đi ngang qua hai bọn họ, có người vừa đi vừa nói: "Hừ, có một căn nhà cũ rích mà dám đòi tận 2000 khối? Đúng là công phu sư tử ngoạm, chả lẽ bọn họ nghĩ tiên từ trên trời rơi xuống chắc?"
Đây chắc hẳn là nhóm người ban nãy định mua phòng ở, người đi đầu là một đàn ông có dáng vẻ của một phần tử trí thức, mấy người còn lại nhìn như nông dân, có lẽ là người một nhà.
"Được rồi, chúng ta đi xem căn nhà tiếp theo đi, coi xong rồi lại tính tiếp."
"Nhưng tôi vẫn thích căn vừa nãy, vừa gần trường tiện cho việc đi học của con cái, lại rộng rãi thoáng mát, cả nhà vào ở cũng không thấy chật chội."
"Thì biết là vậy, cơ mà tận 2000 khối lận đấy, chúng ta có thể bỏ chừng đó tiền mua một căn nhà rộng gấp đôi ở nông thôn, còn mua thêm được 10 chiếc xe đạp."
Ở thời đại này, muốn mua một chiếc xe đạp cần phải tích cóp mấy năm trời, huống hồ là mua nhà ở.
Vì vậy cả đám cứ tranh luận không ngừng, lúc lướt qua hai mẹ con Hoa Dạng thì không hề để ý chỗ này có người đang đứng. Khoé miệng của cô khẽ nhếch lên một độ cong, cảm thấy đúng là thời tới cản không kịp.
Hoa Dạng đứng im lặng trong vài phút, cuối cùng cô đưa ra quyết định là sẽ mua căn nhà kia, vội vàng lôi kéo Trương Tuệ trở về xem thử.
Cô không ghé vào chỗ nhà của bà cụ Ngôn mà đi thẳng tới căn nhà bên cạnh, trong nhà có hai vợ chồng đang ngồi thở ngắn than dài, đầu năm nay muốn bán nhà cũng khó khăn.
Tuy 2000 khối không phải số tiền nhỏ, nhưng đoàn người vừa nãy có tận năm người, hai vợ chồng cảm thấy mỗi người góp một ít cũng đủ mua, không ngờ vụ mua bán lại không như mong đợi.
Hai người đang rầu rĩ, một giọng nói liền vang lên ở bên cạnh: " Chào chú thím, có phải hai người muốn bán phòng ở không ạ? Có thể cho cháu vào xem một chút được không?”
Ngôn Mạch đang đứng ở cửa nhà mình để hóng chuyện, chợt thấy hai mẹ con Hoa Dạng tiến vào nhà bên cạnh, hai mắt của cậu trợn lên vì ngạc nhiên: "..." Gì vậy, đừng nói bọn họ muốn mua căn nhà này nha?
Chủ nhà thấy người bắt chuyện với mình là một cô bé, liền ngơ ngác hỏi lại: "Ủa, cháu định mua phòng ở hả? Nhưng mà cháu bé tí như vậy..."
Không phải hai vợ chồng không tin, nhưng mà cô bé này thật sự quá nhỏ, có khi còn nhỏ tuổi thua cả con của bọn họ nữa.
Hoa Dạng rất hài lòng với căn nhà này, cảm thấy cơ hội ngay trước mắt thì không thể bỏ lỡ được: "A, chuyện là như thế này, cháu vừa thi đậu vào trường sơ trung thứ nhất, người nhà cháu không yên tâm để cháu lên đây đi học một mình, cho nên mới định đi tìm phòng ở, vừa hay nhà của chú thím ở gần đây, cháu mới đến hỏi thử xem sao."
Giọng của cô vừa dịu dàng lại lễ phép, lúc cô cười hai mắt còn cong cong như lưỡi liềm, nhìn qua cực kì đáng yêu, chủ nhà lập tức cảm thấy có ấn tượng tốt với Hoa Dạng.
Đang định mở lời bảo cho hai mẹ con tiến vào xem phòng, Trương Tuệ lại đứng ở ngoài trợn mắt lên nhìn ba người rồi hét lớn: "Tiểu Dạng!"
Trời ơi! Có phải con bé này bị mất trí rồi không? Đang yên đang lành tự nhiên lại nói muốn mua phòng ở. Trương Tuệ cảm thấy căn nhà hiện giờ của bọn họ đã là quá tốt rồi, nhìn sơ thì xập xệ thế thôi, chứ bên trong vẫn có hai phòng ngủ, với lại tương lai con gái cũng sẽ gả về nhà chồng, mua nhà mới để làm gì, chỉ tổ lãng phí!
Hoa Dạng đảo mắt ra hiệu, Trương Tuệ theo bản năng mà im lặng không nói tiếp. Không phải vì bà sợ cô, chỉ là lúc buôn bán ở xưởng thép, mọi việc đều do cô làm chủ, Trương Tuệ chỉ phụ giúp mấy việc vặt chứ không hề có chủ kiến gì, cho nên lần này cũng y chang vậy.
Cơ sở kinh tế sẽ quyết định kiến trúc thượng tâng, Hoa Dạng đã chứng minh được khả năng kiếm tiền của bản thân, bởi vậy liền có quyên nói chuyện và khí thế của một người lãnh đạo.
Trương Tuệ đã luyện được thói quen nghe lời con gái, cũng đã hiểu được một đạo lí quan trọng, đó là có chuyện gì thì vê nhà đóng cửa bàn luận, không nên để con gái bị mất mặt trước người ngoài, vì vậy dù không muốn nhưng bà chỉ có thể ngậm ngùi im lặng.
Chủ nhà thấy một cô bé mà có thể ra uy như vậy, cảm thấy rất thú vị, liền sấn tới hỏi: "Ồ, xem ra cháu rất có tiếng nói ở trong nhà nha."
Tuy bộ quần áo trên người Hoa Dạng toàn là mụn vá, nhưng khí chất của cô vẫn tự nhiên hào phóng, không hề rụt rè mà còn rất tự tin: "Dạ, chắc tại cháu là con độc nhất ở trong nhà, cho nên cha mẹ cháu cực kì thương cháu."
Lời nói của Hoa Dạng nghe qua thì thấy khiêm tốn, nhưng chủ nhà lại hiểu thâm ý ở bên trong. Con gái duy nhất ở trong nhà, có nghĩa là tầm ảnh hưởng của cô rất lớn, xem ra đây là kèo thơm rồi!
Trương Tuệ đứng bên cạnh Hoa Dạng từ nãy đến giờ, cảm thấy khó xử không thôi, nhưng dưới ánh mắt công kích của con gái, bà đành phải cam chịu.