Hoa Dạng thấy thái độ lồi lõm của đối phương, chút ấn tượng tốt ban đầu đã nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, uổng cho một gương mặt đẹp thế này, tính tình lại cáu bản khó chịu, tốt xấu gì cũng phải hỏi tình huống rõ ràng rồi hãy đuổi người chứ, đúng là làm ơn mà mắc oán.
"Này, cậu kia, sao vừa mở miệng là bốc mùi vậy hả, đề nghị cậu ngày thường siêng đánh răng một chút."
Ngôn Mạch: ".." Ở đâu ra người vô lí như vậy, xông vào nhà người ta lục lọi đồ còn lớn lối?
Không khí đang tràn ngập mùi thuốc súng, lúc này giọng của bà cụ vang lên.
"A Mạch, cháu về rồi đấy à?" Bà Ngôn run rẩy đi tới, Trương Tuệ đứng bên cạnh đỡ cánh tay bà.
Hai người bọn họ mới đi nhà vệ sinh công cộng về, ban đầu bà cụ bảo đi một mình cũng được, dặn hai mẹ con cứ đợi ở trong phòng, nhưng Trương Tuệ lại lo lắng nên đi theo.
Ngôn Mạch thấy sắc mặt của bà nội trắng bệch như tờ giấy, không nhịn được có chút khẩn trương: "Bà nội, bà bị sao vậy, bà không khoẻ chỗ nào nói cháu nghe đi?"
Đợi đến khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, biết bà nội nhà mình té xỉu ở bên ngoài, được hai mẹ con Trương Tuệ giúp đỡ đưa về, cậu ta lập tức nhảy dựng lên, một hai phải lôi kéo bà cụ đi bệnh viện để làm kiểm tra.
Cha mẹ của Ngôn Mạch li dị khi cậu còn nhỏ xíu, cha cậu cưới người khác, mẹ thì ra nước ngoài, cậu chỉ là một người dư thừa không ai quan tâm. Từ nhỏ cậu đã về ở chung với bà nội, có thể nói bà cụ là người thân duy nhất trong lòng Ngôn Mạch. Bà cụ võ vỗ vai của cậu, trấn an cả buổi, Ngôn Mạch mới chịu thôi. Nói rồi bà lại quay qua giới thiệu hai mẹ con Trương Tuệ và Hoa Dạng cho cháu mình.
"Đây là dì Trương, con gái dì ấy tên Hoa Dạng, hai mẹ con bọn họ đã cứu bà đấy, cả hai đều là người tốt cả."
Bà cụ đặc biệt cảm kích mẹ con Hoa Dạng, cảm thấy bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà đối phương lại ra tay giúp đỡ bà, thời buổi này cũng chả được mấy ai nhiệt tình như vậy.
Biểu cảm của Ngôn Mạch có chút cứng đờ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Hoa Dạng thấy vẻ bối rối trên mặt cậu ta, liền hào phóng cười nói: "Bạn học Ngôn Mạch, hân hạnh được làm quen với cậu."
Cô không hề nhắc lại cuộc xung đột ban nấy, tươi cười bình thản như chưa có gì xảy ra.
Ngôn Mạch thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại móc một bao mứt trái cây trong túi ra đưa cho Hoa Dạng. Xem như là quà cảm ơn cùng xin lỗi, chỉ là cậu đưa xong miệng vẫn mím chặt không nói thêm lời nào.
Nhìn cậu thiếu niên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Hoa Dạng mỉm cười, cảm thấy người này bên ngoài như con nhím nhưng nội tâm rất mềm mại.
Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng động ở cách vách, giống như đang nói đến phòng ở gì đó, liền tò mò qua xem, đôi mắt đen loé lên tia sáng.
Ngôn Mạch như hiểu ý của cô, liền lên tiếng giải thích: "À, nhà cách vách đang định bán phòng ở."
Hoa Dạng giật mình hỏi lại: "Gì, có thể bán á?"
Theo như những gì cô biết, bây giờ đa số nhà ở đều do các đơn vị phân chia cho các cá nhân, tư nhân không có quyên sở hữu tài sản ở trong tay.
"Có sao đâu, nhà của mình thích thì bán thôi?" Ngôn Mạch như muốn chuộc lại lỗi lâm, cậu chủ động ra sức giới thiệu cho Hoa Dạng.
Nhà ở trong hẻm này phần lớn là tư nhân, nửa còn lại thuộc vê đơn vị nhà nước cấp cho cán bộ. Gian phòng cách vách là do tổ tiên để lại, vì nhân khẩu trong nhà tương đối nhiều, lúc chia tài sản cũng xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng bọn họ thống nhất sẽ đem bán rồi chia đều.
Hai mắt của Hoa Dạng sáng lấp lánh, nếu nhà cô cũng có một phòng ở huyện thành thì quá tốt rồi. Tâng dưới mở tiệm bán đồ ăn, tâng trên để ở, hơn nữa đoạn đường này dù không gần trung tâm, nhưng cũng không quá hẻo lánh, khá thích hợp để buôn bán.
Đang miên man suy nghĩ, Trương Tuệ bước tới bên cạnh cô rồi lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Dạng, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi thôi, đi đường buổi tối nguy hiểm lắm."
"Mẹ, chờ một chút đã rồi về." Hoa Dạng lôi kéo tay của Trương Tuệ rồi làm nũng: "Ở lại chơi tí nữa thôi."
Trương Tuệ nghe con gái nói vậy thì trong lòng rất sốt ruột, ngồi xe về nhà phải mất hơn hai tiếng, đi bộ về thôn lại mất thêm một tiếng, tổng cộng là ba tiếng lận đấy!
"Tiểu Dạng, đừng làm loạn, lần sau mẹ sẽ dẫn con lên đây chơi tiếp, giờ chúng ta về đi kẻo trễ."
Hoa Dạng chớp chớp đôi mắt đầy vẻ tủi thân: "Mẹ, nhưng mà mình còn chưa đến trường học để xem thử mà?”
"Trường học nào vậy, có phải cháu đang nói đến trường sơ trung thứ nhất không?" Bà Ngôn cười tủm tỉm nói, cánh tay chỉ vào một phương hướng: "Ở ngay cạnh đây thôi, rẽ trái là thấy rồi, đi vài phút là tới, hai mẹ con đi nhanh đi."
Hoa Dạng nghe vậy liền phấn khích, lôi kéo Trương Tuệ chạy lon ton tới chỗ bà cụ vừa chỉ, đi được một lúc liền nhìn thấy cổng trường học, lúc này phía trước còn có một người bảo vệ đang ngủ gật.