"Bà không thích cháu cũng không sao cả, chỉ cân bà thương cha cháu là được rồi." Dáng vẻ của Hoa Dạng rất tội nghiệp, rõ ràng rất tủi thân nhưng vẫn phải miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, nói rồi lại quay qua an ủi cha mình:"Cha, không phải bà nội không thương cha đâu, chẳng qua là lòng bàn tay có ngón ngắn ngón dài, bác cả và bác hai là ngón giữa, còn cha là ngón út bé nhất. Nhưng cũng chả sao cả, bởi vì đối với con thì cha mãi là ngón cái, là người cha vĩ đại nhất trong lòng Tiểu Dạng."
Từng câu từng chữ mà Hoa Dạng nói đều đào một cái hố sâu chết người, cũng làm cho trong lòng Hoa Quốc Khánh vừa chua vừa ngọt. Chua là vì từ nhỏ cha mẹ chưa từng thương yêu ông, ngay cả lúc chia nhà cũng rất bất công, ngọt là vì con gái nói ông là người cha tốt, còn dỗ cho ông vui vẻ.
Tình thương của một người cha đột nhiên trỗi dậy, Hoa Quốc Khánh lấy tay xoa xoa đầu Hoa Dạng, thật khổ thân đứa nhỏ này, về sau ông sẽ cố gắng trở thành một người cha tốt, không để con mình phải chịu thiệt thòi nữa.
"Đồ con yêu tinh hại người." Bà Hoa xem cảnh cha con tình cảm thì không nhịn được mà mắng một câu, đây là châm ngòi quan hệ mẹ con giữa bà và thằng ba, sao nó dám trắng trợn như vậy?
Hoa Quốc Khánh vừa nghe thì sắc mặt liền xụ xuống, cứ như bị chịu kích thích rất lớn:"Mẹ, sao mẹ có thể quá đáng như vậy, Tiểu Dạng cũng là cháu gái ruột của mẹ mà? ÀI Con hiểu rồi, từ nhỏ đến lớn mẹ đã không thích con, giờ sao có thể thích con gái của con được, có phải không mẹ?"
Bà Hoa thấy ánh mắt xa lạ của con trai, liền luống cuống tay chân, bắt đầu vội vàng giải thích:"Không phải, thằng ba, con đừng có nghe nó nói bậy, mới vừa nãy trước khi con đến, nó đã nói sẽ đánh sập tiệm của anh hai con, còn bảo sẽ trả thù cả cái nhà này." Bà Hoa gấp gáp, lại quay sang hối chồng mình:"Ông nói cho nó nghe đi."
Ông Hoa theo bản năng liếc về phía Hoa Dạng một cái, chỉ thấy đứa nhỏ đó đang nép vào trong ngực Hoa Quốc Khánh, còn nhìn ông nở nụ cười đắc thắng, đáy lòng không hiểu sao khẽ rùng mình, mặc kệ vợ mình đứng bên cạnh hối thúc, ông vẫn chưa thốt lên được câu nào.
Hoa Dạng lại tiếp tục diễn, ngẩng khuôn mặt nhỏ đầy đáng thương và tội nghiệp lên:"Cha, thôi bỏ đi, cho dù cha có nói thế nào, bọn họ vẫn khăng khăng là con hại chị họ, không nên thi được thành tích tốt, một nhà ba người chúng ta chỉ xứng làm đá kê chân cho cả nhà bác hai, vì bọn họ mà làm trâu làm ngựa thì mới hả dạ, thôi cứ coi như mấy lời ban nãy bà nội nói là do con nói đi, đừng cãi cọ nữa, chỉ làm tổn thương hoà khí của cả gia đình"
Cứ tưởng Hoa Dạng nói vậy, hai vợ chồng sẽ im lặng bỏ qua, nhưng không, vừa nghe xong, cả Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đều tức đến nỗi mắt nổ đom đóm.
Hoa Chí Hồng nhìn cảnh này lại không nhịn nổi mà cười phụt ra tiếng.
Hoa Quốc Khánh đang rất tức giận, nhìn sang thấy cậu cười thì chau mày không vui:"Chí Hồng, cháu cười cái gì, cháu cũng cảm thấy Tiểu Dạng thua kém Hoa Vũ, chỉ xứng làm nền cho con bé đó có phải không?”
Hoa Chí Hồng cảm thấy thật phục sát đất cô em họ này, vừa thông minh lại nham hiểm, có thể đóng kịch dắt mũi được bao nhiêu người, toàn bộ người của nhà họ Hoa cũng không ai có thể làm đối thủ của cô.
"Đương nhiên không phải, chú ba đừng hiểu lầm cháu, Tiểu Dạng rất thông minh, tương lai có khi còn thi đậu đại học nữa đấy, chú thím ba cứ chờ mà hưởng ngày lành đi."
Bà Hoa vẫn chưa chịu từ bỏ, bất mãn nói với Hoa Chí Hồng:"Chí Hồng, cháu mau nói cho chú ba cháu nghe sự thật đi, vừa nấy con nhóc kia mới là đầu sỏ gây chuyện thị phi." Hoa Quốc Khánh thích nhất đứa cháu trai này, cũng rất tin tưởng cậu, lời nói của Hoa Chí Hồng còn có trọng lượng hơn mấy người kia.
Hoa Chí Hồng ngớ người, bà nội làm vậy không phải làm khó cậu rồi sao? Cậu mới không dám đối nghịch với Tiểu Dạng đâu!
Bà Hoa nén lửa giận trong lòng, bà không tin nhiều người như vậy mà không có ai trị được con nhóc đó.
"Nói mau."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Hoa Chí Hồng, Hoa Dạng cũng nhàn nhạt liếc qua, không khí xung quanh lập tức lâm vào khẩn trương.
Hoa Quốc Lập không vui, mẹ nó, việc đến nước này còn xem náo nhiệt gì nữa? Dù ông không thích Hoa Dạng, nhưng ông cũng không hề muốn con trai mình bị đẩy ra trước đầu ngọn sóng.
Trải qua chuyện lần này, trong nội tâm của ông cũng nảy sinh kiêng kị đối với Hoa Dạng. Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà tâm tư thâm sâu khó lường, đã vậy còn không thèm để ý đến tình thân, tốt nhất là cứ cách xa nó ra một chút cho êm chuyện.
Hoa Chí Hồng còn có thể làm gì bây giờ, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói:" Vừa rồi chú thím hai nổi điên đòi đánh Tiểu Dạng, chắc là em ấy bị làm cho hoảng sợ rồi, chú ba, chú cố gắng an ủi em ấy đi."
Trời đất! Những người còn lại đều sợ ngây người, không ngờ lại có thêm một kẻ nói hươu nói vượn ở đây!
Bà Hoa gầm lên như lũ cuốn:"Chí Hồng, cháu mới nói cái gì? Có phải cháu bị mất trí rôi không?"