Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 74: Mách Lẻo




Ở trước thực lực, mấy điều còn lại chỉ là mây bay, bởi vậy Hoa Dạng mới không hề lo nghĩ mà đứng ra đối đầu với Hoa Quốc Sinh.

Thời đại này khá bất công, mọi người sẽ chỉ quan tâm đến năng lực, bởi vì không dễ gì mới xuất hiện được một hạt giống tốt. Chỉ cần thành tích của cô luôn xuất sắc, sẽ chả có ai để ý đến phương diện đạo đức cá nhân? Với lại nhà trường cũng sẽ không vì mâu thuẫn nhỏ trong gia đình mà đuổi học Hoa Dạng.

Cô cười tủm tim đâm thêm một nhát vào lòng Hoa Quốc Sinh:" Nhờ chị Hoa Vũ ban tặng, bây giờ cháu ở trong mắt các thầy cô là một cô gái nhỏ đáng thương yếu đuối, chỉ cần cháu rơi mấy giọt nước mắt, bọn họ sẽ đồng loạt đứng ra bênh vực, bác có muốn thử hay không?"

Cả sân lặng ngắt như tờ, cực kì im lặng không một tiếng động, Hoa Quốc Sinh thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập liên hồi ở trong ngực:"Mày thật đáng sợ."

Thì ra đây mới là bộ mặt thật của nó, đồ hai mặt giả dõi, trong ngoài khác nhaul

Trương Tuệ lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, con gái mạnh mẽ như vậy, sẽ chả có ai dám ức hiếp Tiểu Dạng nhà bà nữa.

Một bóng người vội vàng lao tới, trong miệng còn hét lớn:"Tiểu Dạng, A Tuệ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hoa Quốc Khánh làm xong việc liền trở về nhà, mới đi đến cổng thôn liền bị người ta chặn lại nói mấy câu khó nghe, ông mơ hồ tiếp thu thông tin rồi nhanh chóng chạy vội về.

Hoa Quốc Sinh thấy em trai mình thì mừng muốn chết, muốn nhanh chân sấn tới để mách lẻo, ai ngờ giữa đường Hoa Dạng lại xông ra rồi chen ngang:"Cha, con thi được hạng 1 của toàn huyện luôn đó, còn được trường sơ trung thứ nhất tuyển chọn nữa, con gái cha có giỏi hay không?"

Hoa Quốc Khánh ra sức gật đầu lia lịa, trên mặt cũng đầy vẻ hưng phấn:"Tiểu Dạng thật giỏi."

Con gái của ông có thành tích tốt như vậy, người làm cha như ông sao có thể không tự hào cho được?

Hoa Dạng vừa cười tươi đã rụt người lại, lộ ra vẻ lo lắng buồn bã:"Chỉ là, hình như con làm vậy là sai rồi? Đáng lẽ con phải thi được thấp điểm hơn một chút, nhường cho chị họ con, nếu vậy chị ấy sẽ không ghen ghét nổi điên rồi đi gây chuyện, tất cả đều là tại con hết..."

Muốn lấy cha cô ra để uy hiếp sao? Hứ, cửa sổ cũng không có đâu, nằm mơ đi

Những người còn lại:”..."

"Cha nói gì đi, có phải là con sai rôi không?" Hốc mắt của Hoa Dạng đỏ bừng, vẻ mặt hết sức đáng thương:"Mới vừa nãy bác hai Canh Thục Phương còn muốn đánh con, mẹ vì bảo vệ con mà xông ra ngăn cản, cuối cùng cả người cũng bị đánh cho bầm dập, bọn họ còn nói con là đồ gian lận, muốn con đi lên trường tự nhận rồi trả lại trong sạch cho chị Hoa Vũ. Nhưng mà con không thể nói dối rồi lừa gạt thây cô được, con thật sự không có gian lận."

Cô nhóc vừa nãy còn hùng hổ như côn đồ, thoáng cái đã biến thành dáng vẻ yếu đuối, mẹ ơi, đúng là biết đóng kịch, những người còn lại của nhà họ Hoa đứng xem mà nghẹn họng nhìn trân trối, làm vậy rồi ai chơi lại cô?

"Anh không có... là do nó, em đừng nghe nó nói linh tinh." Hoa Quốc Sinh gấp gáp giải thích, cảm thấy mình như vừa gặp ma.

Hoa Quốc Khánh mới đầu còn có chút do dự, sau lại nhìn sang thấy khuôn mặt tràn đầy vết cào và bộ quần áo rách rưới của vợ mình, ông liền giận sôi máu. Không ngờ vợ chồng anh hai lại ngang ngược đến như vậy, dám xem con gái của ông là cỏ, còn con gái của bọn họ thì quý báu như ngọc, ở đâu ra cái chuyện vô lí như vậy?

Hoa Dạng không cho bọn họ có cơ hội để giải thích, càng thêm đáng thương kể lể:"Cha, bọn họ đều ăn hiếp con và mẹ, có phải vì bọn họ không xem chúng ta là người nhà hay không? Còn bắt con phải sửa theo họ Trương của mẹ, là có ý gì? Hu hu, con không hiểu, cũng không muốn sửa họ đâu."

Cả đám đều sợ ngây người, không thể tin Hoa Dạng có thể trợn mắt lên nói dối, còn đổi trắng thay đen vu khống ngược lại bọn họ.

Hoa Quốc Khánh tức muốn điên, ông còn chưa có chết đâu, dám bắt nạt vợ con ông ngay trước mặt Hoa Quốc Khánh này:"Các người thật quá đáng, Tiểu Dạng là con gái của tôi, nó cũng mang họ Hoa, điều này không thể thay đổi, còn về phần Trương Tuệ, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn”

Cả người Hoa Quốc Sinh lung lay sắp ngã:"Thằng hai, em đừng nghe con ranh đó nói hươu nói vượn, không tin thì hỏi cha mẹ đi"

Bà Hoa cũng nóng nảy nói chen vào:"Đúng rồi đó Quốc Khánh, con đừng tin nó, nó đang cố tình chia rẽ quan hệ của hai anh em con đấy."

Hoa Dạng lập tức chuyển hướng mũi giáo, toàn lực khai hỏa vào bà Hoa:" Bà nội, cháu biết bà không thích cháu, không xem cháu là cháu gái ruột của bà, từ nhỏ đến lớn trong lòng bà chỉ có chị Hoa Vũ, nhưng cháu cũng là con người, cũng biết buồn và tủi thân vậy. Mỗi lần bị đối xử bất công, cháu thật sự rất khổ Sở, còn trốn ở trong chăn khóc suốt một buổi."

Bà Hoa và những người còn lại:”..."

Hừ, cho dù cô không thân cận với Hoa Quốc Khánh, nhưng đừng mơ cô sẽ đem cha mình nhường cho mấy người này.