Hoa Dạng ăn cơm tối no nê, lúc này đang đi lại trong sân để tiêu thực, đầu óc cũng chuyển động không ngừng, huyện thành này có ba trường sơ trung, trường đầu tiên là tốt nhất, có thể học lên cao trung mà không cần phải đổi trưởng, bởi vì chỗ này có tổ chức thi để chuyển cấp.
Đây cũng là lí do mà mọi người đều nhắm vào trường sơ trung đầu tiên.
Cao trung sẽ phải ở kí túc xá, sơ trung thì nửa ngày học ở trường, nửa còn lại về nhà trọ gân trường ở. Hoa Dạng tính toán khi nào khai giảng sẽ đến trường xem thử một vòng, để coi tình huống như thế nào rồi mới tính tiếp.
Thật ra cô không muốn ở kí túc xá trong trường tí nào, hiện tại điều kiện ở trường quá kém, một phòng mà ở tận 6-8 người, vừa chen chúc lại ngột ngạt, chưa kể đông người thì sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, vẫn là ở nhà mình thì tốt hơn.
Hoa Dạng đang miên man suy nghĩ, một giọng nói gào thét vang lên ở bên tai.
"Con ranh chết tiệt kia." Một bóng người hung tợn xộc vào, phản ứng của cô cực nhanh, thân thể liền nghiêng qua một bên, nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của người nọ.
Hai mắt của Canh Thục Phương đỏ ngầu như con thú dữ, cả người đều là dáng vẻ điên cuồng, đứa con gái mà bà tự hào nhất lại bị mọi người ném đá. Tiếng xấu còn truyên tới bên nhà ngoại, bị người chỉ trỏ trách mắng, không chỉ mất mặt không thôi, toàn bộ tương lai của Hoa Vũ cũng coi như bị huỷ hết rồi.
Tất cả đều tại con ranh này hại, hôm nay bà mà không đánh chết nó thì không mang họ CanhI
Canh Thục Phương bất chấp thể diện la hét inh ỏi, đuổi theo Hoa Dạng đòi đánh đòi giết. Cô cũng không ngu mà đứng im chờ chết, dáng vẻ như con thỏ linh hoạt chạy trốn khắp nơi, trong sân thoáng chốc loạn thành một đoàn đến nỗi gà bay chó sủa.
Trận này làm cả nhà họ Hoa đều chú ý đến, cả đám sôi nổi chạy ra xem.
Trương Tuệ nghe con gái mình hét lớn, sốt ruột chạy lại gần, vừa tới nơi liền thấy chị dâu đang đuổi đánh Hoa Dạng. Trong miệng Canh Thục Phương còn không ngừng mắng chửi những từ ngữ thô tục, Trương Tuệ nhịn không nổi, liền xông lên chen vào giữa hai người để ngăn cản.
Cho dù tính tình của bà vốn nhu nhược yếu đuối, nhưng con gái và chồng là hai điều mấu chốt mà Trương Tuệ không cho phép ai làm tổn thương.
Vì vậy cuộc chiến nhanh chóng chuyển thành cảnh hai người phụ nữ túm tóc nhau rồi la hét. Người thì cắn, người lại nhéo lỗ tai, tình hình chiến đấu nhìn qua cực kì ác liệt.
Ông bà Hoa tức giận lớn tiếng quát, yêu cầu bọn họ dừng lại, chị em dâu đánh nhau còn ra cái thể thống gì? Nhưng lúc này, cố tình lại không có người nào chịu nghe lọt tai, cả hai đều sấn tới muốn đánh vỡ đầu đối phương.
Hoa Dạng chau mày, cô đang muốn tiến lên giúp mẹ mình, bác hai Hoa Quốc Sinh không biết từ đâu chạy tới, đằng đằng sát khí hướng về phía cô, vẻ mặt không khác gì mấy tay anh chị xã hội đen đi đòi nợ.
Hay lắm, ngay cả đàn ông cũng lên sân khấu, đã vậy còn ỷ lớn hiếp nhỏ, thật chả hiểu cả nhà bác hai nghĩ cái gì trong đầu.
Hoa Dạng bỗng nảy ra một chủ ý, quyết định không bỏ chạy mà đứng im tại chỗ, khoé miệng hơi nhếch lên thành một đường cong.
Hai anh em Hoa Chí Hồng thấy vậy cũng không thể tiếp tục đứng nhìn, mỗi người đều xông lên đứng bên cạnh che chở cho Hoa Dạng:"Chú hai, chú là người lớn trong nhà, sao có thể ra tay đánh con cháu được, có gì từ từ nói chuyện rồi tính tiếp."
"Đúng rồi đấy, chú hai, thật không ngờ chú có thể ăn hiếp một đứa con nít?" Hoa Chí Vĩ tức giận nói chen vào, cảm thấy con người của Tiểu Dạng rất tốt, vừa nấu ăn ngon lại biết kiếm tiền.
Hoa Quốc Sinh mới trở về từ nhà mẹ vợ, hai đứa con vẫn còn ở lại đó, lần này ông bị một trận tức giận, cho nên bây giờ vội vàng phát tác:"Hừ, nó không phải là cháu gái của chú, chú không có cái loại cháu gái như nó, hai đứa cháu mau tránh ra đi, nếu không đừng trách chú không khách khí."
Lòng dạ của Hoa Quốc Sinh vốn hẹp hòi, cứng mềm gì cũng không ăn, trước kia ông chỉ là một tên côn đồ, sau này cưới vợ sinh con mới thu liễm lại một chút.
Hoa Chí Hồng đã lựa chọn về phe của Hoa Dạng, đương nhiên sẽ phải theo đến cùng, nửa đường bỏ chạy mới là kẻ ngu:"Chú hai, chú bình tĩnh tí đi, Tiểu Dạng thật sự không có làm gì sai cả."
"Câm mồm ngay." Hoa Quốc Sinh tức giận hét lớn, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ đến từ địa ngục, nhìn qua rất doạ người.
"Chí Hồng, Chí Vĩ, nếu hai chúng mày quyết định giúp đỡ nó đến cùng, vậy coi như không có người chú hai này, nhanh chọn ởi, chú mày không có kiên nhân đâu."
"Chú hai!" Hoa Chí Hồng đã sớm biết vợ chồng chú thím hai là người ngang ngược, nhưng bọn họ ra tay đánh một cô nhóc mới có mười mấy tuổi mà không thấy mất mặt sao?