Tuổi tác của Hoa Chí Hồng cũng không nhỏ, cậu đã có suy nghĩ và chính kiến của riêng mình. Bởi vậy bây giờ cậu ta có thể khẳng định, trên người Hoa Dạng có một khí chất đặc biệt, những người khác không hề có và cũng không thể đuổi kịp cô.
Hoa Quốc Lập nghe con trai nói thì hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không phục, ông còn chướng mắt nhìn Hoa Dạng thêm một lần, nghĩ đứa nhỏ này tương lai còn không lên nổi mặt bàn chứ tiên đồ sáng giá gì ở đây?
"Mới đứng hạng nhất có một lần, không thể hiện được cái gì cả? Chẳng qua là do may mắn mà thôi, cha công nhận nó rất thông minh, nhưng vậy thì sao? Lòng dạ của nó quá hẹp hòi, không làm nên chuyện lớn."
Tuy tuổi đời của Hoa Chí Hồng thua xa cha mình, nhưng cậu đã được đọc qua nhiều sách vở, kiến thức vững chắc, cũng rất am hiểu lòng người:"Cha, cha nhìn người còn không chuẩn, không thể vội vàng kết luận như vậy được."
Hoa Chí Hồng từ nhỏ được cưng chiều hết mực, ông bà nội yêu thương, cha mẹ che chở, cho nên cậu ta không hề sợ cha mình.
Hoa Quốc Lập bị con trai phản bác thì há miệng thở dốc, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cảnh Hoa Vũ ngất xỉu sau khi gây ra hàng loạt chuyện tày trời, ông lại nhất thời im lặng.
Trước đó ông vẫn luôn cho rằng Hoa Vũ là một đứa trẻ ngoan, vừa lễ phép lại hiểu chuyện, hiếu thuận với người lớn... cuối cùng thì sao, hiện thực như vả vào mặt ông một cái tát đau điếng.
Im lặng cả nửa ngày, Hoa Quốc Lập nhẹ nhàng thở ra một hơi:"Đúng là cha đã nhìn lầm Hoa Vũ, ngay cả con nhóc Hoa Dạng... trước kia cứ như một người vô hình, bây giờ chả hiểu sao thoắt cái đã thay đổi... Hoa Quốc Lập nghĩ mãi vẫn không thể thích Hoa Dạng được, cảm thấy đứa nhỏ này như một con ngựa hoang bị đứt dây cương, ánh mắt cũng sắc bén lãnh đạm, không đủ tôn trọng một người bác cả là ông, chưa kể nó còn dám chống đối lại hắn nữa.
Hoa Chí Hồng đã tiếp xúc qua với Hoa Dạng, đương nhiên sẽ hiểu cô hơn cha mình. Cậu cảm thấy cô là một người sinh ra đã mang số phận hiển hách, tuyệt đối không hề thảm như Hoa Quốc Lập nói.
"Cha, có điều này con vẫn luôn muốn kể cho cha nghe. Hoa Dạng đã từng nói với con câu này:Tổ tiên của nhà họ Hoa có một năng lực truyền xuống cho con cháu, đó là khả năng diễn kịch và nguy trang. Cha, con, Hoa Vũ và cả Hoa Dạng, ai cũng đều biết. Con vẫn luôn suy nghĩ về những lời này, đến tận hôm nay mới hiểu ra một điều, con gái nhà họ Hoa thật không đơn giản, trước kia không lộ ra bộ mặt thật, chỉ là do thời cơ chưa đến."
Hoa Chí Hồng nghĩ mình đã biết được lí do mà trước kia Hoa Dạng luôn điệu thấp. Chắc chắn là do em ấy tuổi còn nhỏ lại giỏi giang, nhưng thời thế lại không đúng. Bên cạnh lại luôn có một chị họ ác độc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Không biết hai người họ đã ở trong bóng tối, tranh đấu với nhau bao nhiêu lần rồi?
Nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới ngoi đầu lên, cơ hội vào sơ trung học tập đã đến, cho nên Hoa Dạng mới nhanh chóng nắm lấy.
Bộ não của Hoa Chí Hồng hoạt động hết công suất, tưởng tượng ra đủ loại tình huống, còn tự mình tìm được lí do mà không cần Hoa Dạng phải giải thích, có thể nói trí tưởng tượng của con người này đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Nghe con trai phân tích tỉ mỉ, tâm tình của Hoa Quốc Lập càng lâm vào phức tạp, một đứa nhóc 12-13 tuổi lại có thể lợi hại như vậy sao? Ông còn có chút nghi ngờ nên hỏi tiếp:"Nó còn làm cái gì nữa, con kể tiếp cho cha nghe đi?"
Hiểu con không ai bằng cha, bởi vậy ông biết rất rõ tính tình của con trai nhà mình, nhìn qua thấy trâm mặc trưởng thành, thật ra lòng dạ rất cao, người bình thường không thể lọt vào mắt nó được, dù sao trong thôn cũng chả có mấy ai đậu vào cao trung.
Hoa Chí Hồng thản nhiên nói với vẻ hết sức bình tĩnh:"Cũng không có gì, chỉ là mới mấy tháng ngắn ngủi mà em ấy đã kiếm lời hơn một ngàn khối."
Đây chỉ là con số mà cậu tự tính nhẩm, chưa chắc đã đúng hoàn toàn, nhưng chắc chắn là chả kém bao nhiêu, thậm chí có khi còn nhiều hơn.
Hoa Quốc Lập như hoá đá tại chỗ, vẻ mặt chết lặng:”"..."??2
Hoa Chí Hồng móc từ trong người ra một cái hộp, bên trong toàn là tiên với tiền:"Con còn chưa nói xong, em ấy còn nhân tiện mang theo hai anh em con kiếm lời mấy trăm khối"
Cô nhóc kia kiếm được cả đống tiền mà không hề vất vả chút nào, thật sự đáng ngưỡng mộ, đây là năng lực mà cậu ta có nằm mơ cũng không thể có được.
Hoa Quốc Lập trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc, hoài nghi tai và mắt của mình có vấn đề.
Ông nhanh chóng giựt cái hộp từ trong tay Hoa Chí Hồng, mở ra lại ngồi đếm đếm một cách nghiêm túc, hơn 300 khối thật! Chừng này cũng không ít đâu, nhà bọn họ còn chả có nhiều tiên như vậy.
Dù sự thật đã ở ngay trước mắt, Hoa Quốc Lập vẫn không thể tiếp thu:"Con đang bịa chuyện có phải không? Con là một người trưởng thành còn không làm được, nó chỉ là một con nhóc bé tí thì sao có thể? Tiền này rốt cuộc từ đâu mà ra?"