Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 57: Trương Tuệ Chột Dạ




Hoa Dạng mất một lúc để mua xong toàn bộ đồ đạc, cô khẽ thở phào một hơi, đúng là có người đi theo xách đồ thì nhẹ nhàng hơn hẳn. Lại quay qua nhìn Hoa Chí Hồng hỏi:"Anh họ, nãy giờ anh quan sát thế nào rồi?"

Hoa Chí Hồng vẫn luôn đứng ở ven đường để quan sát tình huống, vừa nghe cô hỏi liền nhíu mày đáp:"Nãy giờ nửa tiếng trôi qua, anh thấy có tổng cộng 98 người qua lại, trong đó có 66 phụ nữ đi mua đồ ăn cho nhà mình”

Hoa Dạng hơi hơi mỉm cười, cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của cậu, vừa trưởng thành lại nhạy bén, thật sự không tồi chút nào. Sau này có khi hai người bọn họ lại hợp tác lâu dài cũng nên, trước mắt cứ quan sát thêm một thời gian đã rồi coi sao.

Lúc ba người về tới thôn đã là chiều tối, hoàng hôn cũng đổ xuống chân núi từ lâu.

Các thôn dân lại nhìn thấy Hoa Dạng ốm yếu nằm trong ngực Trương Tuệ, ai nấy đều tiến lên quan tâm hỏi han vài câu.

Trương Tuệ ngồi ở trong xe cực kì khẩn trương, giọng khô cằn đáp:"À thì... bác sĩ nói là cháu nó bị cảm nắng, cần phải tái khám thêm ba lần nữa, ngày mai còn phải đi tiếp..."

Bà Lý vừa nghe thì kinh ngạc không thôi:"Gì, nghiêm trọng vậy á? Đang êm đẹp tự nhiên lại xảy ra chuyện, không phải hai vợ chồng cháu không bắt nó xuống ruộng làm việc à, sao bỗng dưng lại đổ bệnh rồi?"

".. Chắc là do mấy hôm nay trời nóng quá, đứa nhỏ này thân thể vốn đã không tốt nên mới...

Trương Tuệ ấp úng đáp lại lời của bà Lý, dù trước đó đã được soạn qua kịch bản nhưng bây giờ vẫn có chút chột dạ và sốt ruột. Lúc này trên trán bà cũng không ngừng đổ mồ hôi.

Hoa Dạng khẽ thở dài ngán ngẩm, mẹ cô quá thành thật, còn nói thêm một lúc nữa chắc bị lòi đuôi chuột ra mất.

Vì vậy cô lén đưa tay kéo kéo áo Trương Tuệ, hé khuôn mặt trắng bệch ra rồi thêu thào nói:"Mẹ, con cảm thấy rất khó chịu, chúng ta về nhà đi, con muốn nằm nghỉ một lúc."

"ÀI! Được được." Trương Tuệ như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội lên tiếng đồng ý rồi chào tạm biệt mấy người kia.

Hoa Dạng vừa về nhà đã nằm vật lên giường, trên trán chườm một cái khăn lông nhúng nước lạnh để hạ nhiệt, cả ngày nay bận rộn đúng là mệt nhừ, bởi vậy mới nói kiếm tiền chưa bao giờ là dễ dàng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập:"Tiểu Dạng đâu, thế nào rồi, bác sĩ nói nó bị gì vậy?”

"... Tôi... Tiểu Dạng không..." Từ trước đến giờ Trương Tuệ chưa bao giờ dám nói dối chồng mình, bà chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Quốc Khánh, cũng không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cả buổi cứ ngồi ấp úng như bị mắc xương cá.

"Trời ơi, rốt cuộc là bị làm sao, mau nói đi, bà làm tôi sốt hết cả ruột." Hoa Quốc Khánh thấy vợ mình cứ lắp bắp không ngừng, nghĩ là bệnh của Hoa Dạng trở nặng, vội đẩy bà qua một bên rồi lao vào phòng tìm Hoa Dạng.

Vừa chạy vào đã thấy hai mắt của cô nhắm nghiền, nằm im không hề nhúc nhích, nhìn qua dáng vẻ cực kì suy yếu.

Thấy con gái ốm yếu đáng thương, trong lòng Hoa Quốc Khánh vội kích động, hai mắt cũng đỏ bừng:"Tiểu Dạng, mau nói cho cha nghe, con có chỗ nào không thoải mái? Có phải rất khó chịu hay không? Con muốn ăn gì thì nói cho cha để cha đi mua, đừng làm cha lo lắng có được không?" Hoa Dạng nghe vậy thì hơi giật mình, vội hé đôi mắt ra nhìn người trước mặt, chỉ thấy vẻ mặt của ông ngập tràn quan tâm và lo lắng.

Ồ, không ngờ người cha này cũng không tệ cho lắm, trừ bỏ cái tính thích lo bao đồng ra thì ông có thể trở thành một người cha tốt, xem ra vẫn còn cứu giúp được.

Cô mềm mại mở miệng đáp:"Cha, con chỉ muốn ăn kem thôi."

"Được được, kem phải không, cha sẽ đi mua cho con ngay." Nói rồi Hoa Quốc Khánh vội lao ra khỏi nhà để đi đến tiệp tạp hoá.

Trương Tuệ vẫn luôn thấp thỏm không yên, vội chạy lại hỏi Hoa Dạng:"Tiểu Dạng à, chúng ta lừa cha con như vậy có được không, lỡ ông ấy mà biết được thì nguy to...

Trước đó dọc đường đi cô đã chỉ sẵn cách ứng phó cho Trương Tuệ, bà cũng đã đồng ý nghe theo, bây giờ mới đó mà đã..."Mẹ, bây giờ chúng ta mà nói thật cho cha nghe, chắc chắn ông ấy sẽ phản đối cho coi, từ nay về sau mẹ và con cũng đừng hòng ra khỏi cửa, vậy tiền lời cũng sẽ không cánh mà bay rồi."

Hoa Dạng thầm tính toán trong đầu, chờ sau này cô kiếm được một số tiền lớn, lúc đó sẽ ngả bài với Hoa Quốc Khánh ngay, trên đời này làm gì có ai không yêu tiền, chỉ là phải xem có đủ tiên để thuyết phục được người khác hay không thôi?

Cô cũng không tin cha cô sẽ không động lòng khi thấy cả đống tiền ở trước mắt!

Trương Tuệ là người vốn không có chủ ý, luôn quan niệm chồng là nhất:"Không được, mẹ vẫn lo lắm, đến lúc đó cha con mà tức giận thì phải làm sao bây giờ?”

"Nếu vậy..." Tròng mắt của Hoa Dạng khẽ xoay chuyển, nở nụ cười tỉnh quái đáp lời bà:"Mua nhiều đường cho cha ăn, dỗ cho cha vui vẻ là được rồi" Trương Tuệ đang căng thẳng lại bị con gái chọc cười:"Cha con cũng không phải con nít mà mua đường dỗ là xong."