Trương Tuệ đứng bên cạnh vừa nghe liền sợ xanh mặt, Hoa Chí Hồng là cháu đích tôn của nhà họ Hoa, cả nhà trên dưới đều coi trọng cậu, ông bà Hoa thậm chí còn xem cậu như quả trứng mà nâng niu trong lòng bàn tay.
Bọn họ một lòng chỉ mong ngóng Hoa Chí Hồng thi đậu đại học, thay đổi địa vị của cả nhà rồi vào thành, làm một người thành phố danh xứng với thực, được người người hâm mộ.
Cũng vì vậy cho nên dù anh em bọn họ nghỉ hè vê nhà, lại chưa từng bị kêu ra ruộng làm việc lấy một ngày.
Cả nhà đều nhất chí cho hai người ở nhà nghỉ ngơi, tới bữa thì ăn cơm rồi đọc sách, chỉ cần như vậy là đủ, không cần phải làm gì thêm.
Trương Tuệ nghĩ thầm, nếu để cho cả nhà họ Hoa biết Hoa Dạng lôi kéo Hoa Chí Hồng đi bán hàng rong, bà không dám tưởng tượng đến hậu quả kia...
"Tiểu Dạng, con nói linh tinh gì vậy, Chí Hồng, cháu đừng nghe nó, em họ cháu còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nó vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi."
Trương Tuệ nói thì nói vậy, nhưng làm gì có đứa con nít nào có thể thoáng cái kiếm được mấy chục khối tiền đâu?
Hoa Chí Hồng sớm đã bị thuyết phục, cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt thì chỉ có kẻ ngu mới bỏ lỡ, vì vậy cậu ta vội đáp:"Thím ba, cháu cảm thấy đề nghị này không tồi chút nào, Tiểu Dạng, em nói xem, nếu anh làm thì phải đi đâu để bán hàng bây giờ?"
Hoa Chí Hồng nghĩ thâm, cô em họ này của cậu đầu óc rất nhanh nhạy, chắc chắn sẽ có nhiều ý tưởng hay.
Hoa Dạng thấy Hoa Chí Hồng đồng ý thì cũng không bất ngờ, bởi vì cô giúp cậu kiếm thêm tiên để dành chứ không phải đi làm chuyện xấu, cần gì phải sợ bóng sợ gió như Trương Tuệ.
"Chỗ này chỉ có một xưởng thép, nhưng trấn bên cạnh thì khác, chỗ đó dân cư đông đúc, mức độ tiêu xài cũng sẽ tăng cao, trước hết cứ đến đó tìm hiểu tình hình, nếu thích hợp thì chúng ta sẽ đến đó bày quán."
Hai mắt Hoa Chí Hồng sáng rỡ, nhìn Hoa Dạng cười nói:"Được, đều nghe em hết."
Lần này có máy kéo và sức lao động miễn phí, cho nên lúc lên trấn trên Hoa Dạng thẳng tay mua một đống đồ vật. Cô mua năm túi bột mì, lại thêm một ít dầu muối tương dấm, sau đó ghé chỗ ông chủ mập để mua thêm hai lọ bơ đậu phộng.
Từ cung tiêu xã đến chợ cũng không xa, chỉ cách có 200 mét, từ xa đã có thể trông thấy.
Bây giờ là chạng vạng nên không khí trong chợ rất náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy lẫn nhau, tất cả mọi người đều đi mua đồ ăn cho kịp bữa tối.
Hoa Dạng lôi kéo mẹ và Hoa Chí Hồng đi dạo quanh chợ, thấy thứ gì hữu ích là mua ngay, vì vậy trong chợ nhanh chóng xuất hiện khung cảnh, cô gái nhỏ đi trước mua đồ, hai người lớn phía sau phụ trách xách đồ, nhìn qua có chút kì quái.
Trương Tuệ cũng rất muốn lên tiếng ngăn cản, chỉ là bà mới nói có nửa câu, cô liền hai mắt rưng rưng nhìn bà, cuối cùng Trương Tuệ đành phải từ bỏ ý định...
Được một lúc, bà trực tiếp bất lực chả buồn nói chuyện, cứ im lặng đi ở phía sau để làm công cụ xách đồ cho Hoa Dạng, một lời cũng không hé ra.
Hôm nay bọn họ thật sự gặp may, Hoa Dạng tình cờ nhìn qua đã thấy có một nhà vừa đem thịt heo mới mổ bày ra sạp. Ánh mắt của cô loé sáng, vội chạy lại nói với chủ sạp:"Chú à, phiền chú lấy cho cháu hai mươi kí thịt ba chỉ, một phiến sương xườn, cả đầu heo và tai heo các loại cháu đều lấy hết.
Đầu heo dùng để hầm canh rất bổ, Hoa Dạng định bụng buổi tối sẽ nấu canh khoai tây hầm đầu heo, nghĩ đến là muốn ăn ngay lập tức!
Hoa Dạng còn đặc biệt thích ăn mấy món kho, chỉ là ngại đồ ăn mua ở ngoài không được sạch sẽ, vì vậy lúc nào cô tự mình nghiên cứu rồi thực hành để làm ở nhà.
Bây giờ có chỗ thịt này, ngày mai cô sẽ nấu thử vài món kho xem sao. Đang miên man suy nghĩ, giọng của Trương Tuệ khẽ vang lên ở bên cạnh.
"Tiểu Dạng, đừng mua nhiều như vậy, cả nhà chúng ta ăn không hết đâu..." Trương Tuệ thật sự bị sốc trước độ chịu chi của Hoa Dạng, mua một đống thế này chả biết tốn bao nhiêu tiền, có khi còn không đủ để trả nữa?
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ không để lãng phí đâu." Hoa Dạng cảm thấy mua chừng này thịt không thành vấn đề, hiện tại cô quá gầy, cha mẹ cũng làm lụng vất vả, tất cả đều phải được bồi bổ đàng hoàng thì mới tốt lên được, bởi vì Hoa Dạng quan niệm sức khoẻ mới là tiền vốn.
Cô còn ước gì mình có thể mua được toàn bộ sạp hàng, chỉ tiếc là không có đủ tiền để trả nên đành mua đỡ chừng này.
Đầu năm này nếu muốn mua thịt ở cung tiêu xã thì cần phải có phiếu thịt, giá thì một kí một khối, đã vậy còn không phải muốn mua bao nhiêu thì mua, toàn bộ đều được quy định theo chỉ tiêu, mỗi người thỉnh thoảng mới được mua một lần.
Còn thịt mà Hoa Dạng vừa mua là do tư nhân tự mổ rồi đem bán, không cần phải tốn phiếu thịt, chỉ là giá có phần nhỉnh hơn một chút, nhưng không phải ngày nào cũng có. Bởi vậy cho nên trước sự phản đổi của Trương Tuệ, Hoa Dạng vẫn kiên quyết mua cho bằng được.
Trong lòng Trương Tuệ tiếc tiền không thôi, nhưng bà không có cách nói lại Hoa Dạng, cuối cùng đành trơ mắt nhìn cô trả tiền cho người ta.