Trương Tuệ vừa nghe con gái nói vậy thì có chút do dự, vội lên tiếng hỏi lại:"Hình như làm vậy không được hay cho lắm? Chưa kể đến việc lỡ anh họ của con không đồng ý thì sao?"
"Vậy chả lẽ giờ mẹ muốn toàn bộ đồ ăn đem đi cho gà hết à? Lãng phí đồ ăn sẽ bị thiên lôi đánh trúng rồi đẩy xuống mười tám tầng địa ngục đấy! Thôi mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm đi, đã có con ở đây lo liệu hết thảy rồi."
Nói rồi Hoa Dạng liền gạt tay của Trương Tuệ ra, hí hửng chạy đi tìm Hoa Chí Hồng để nhờ vả, hoàn toàn bỏ qua chuyện ban nãy cô bị cậu ta bắt bài, dáng vẻ như điếc không sợ súng.
Vừa bước ra cửa Hoa Dạng đã thấy một chiếc xe kéo đậu sẵn ở ngoài, thiếu niên ngồi trên xe vẫy vây tay về phía cô:"Mau lên xe đi, anh sẽ chở hai người đi luôn.”
Hai mắt của Hoa Dạng nhanh chóng toả sáng, máy kéo còn tiện lợi hơn cả xe đạp, cô cười hí hửng đáp lời:"Cảm ơn anh họ nhiều."
Ba người cùng nhau ra sức, đem đồ ăn và chén đũa khiêng hết lên xe. Vì để đề phòng, Hoa Dạng còn đắp một mảnh vải mỏng che lên chậu rửa mặt.
Vừa chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cô lại leo lên xe kéo rồi nằm tựa vào ngực Trương Tuệ, một lần nữa bày ra dáng vẻ hết sức yếu ớt. Đôi mắt khép hờ, bờ môi run run, cứ như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Hoa Chí Hồng ở bên cạnh chứng kiến, khoé miệng khẽ mím lại thành một đường thẳng, cô em họ này của cậu đúng là một nhân tài, có thể diễn kịch bất cứ lúc nào, có khi mặt còn dày mày dạn hơn cả em trai cậu ta cũng nên.
Dọc đường đi, hàng xóm láng giềng thấy vậy thì không hề nghi ngờ chút nào, cả đám sôi nổi tỏ vẻ lo lắng. Tốc độ của máy kéo nhanh hơn so với xe đạp nhiều, chưa được hai mươi phút mà bọn họ đã đến trước cổng xưởng thép.
Phía trước đã bày ra mấy quầy hàng, bọn họ cũng đang nhìn về hướng của ba người Hoa Dạng, vẻ mặt lập tức ngạc nhiên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chạy máy kéo để đi bán hàng.
Tay chân của Trương Tuệ cứng ngắc như đá, lòng bồn chồn không yên.
Hoa Dạng đã không ít lần phát sóng trực tiếp kênh mỹ thực của mình, vì vậy công đoạn tiếp theo cũng diễn ra thuận buồm xuôi gió.
Vừa đến nơi, cô liền tự nhiên hào phóng sai sử hai người Hoa Chí Hồng và Trương Tuệ đi làm việc. Đem một cái bàn nhỏ bày ra, đặt chén đũa và nguyên liệu đồ ăn lên trên. Cô còn mang theo một cây dù cỡ lớn để che mưa che nắng, nhìn qua chuyên nghiệp hơn cả mấy quây hàng bên cạnh gấp mấy lần.
Đợi công đoạn chuẩn bị xong xuôi, Hoa Dạng liền bắt tay vào soạn món ăn, củ cải kho với ớt xanh, vừa thơm vừa cay nồng, màu sắc cũng cực kì rực rỡ.
Bên cạnh lại có thêm đậu hũ kho thịt, cô đợi chảo nóng lên liền bỏ khoai tây vào xào, thêm chút nước tương, rượu vàng và ớt cay cùng các loại gia vị, một món mới lại nhanh chóng hoàn thành.
Qua một lúc, xưởng thép cũng đến giờ tan tâm, nhóm công nhân lục tục đi ra từ bên trong.
Hôm nay là ngày lĩnh tiền lương, bọn họ định sẽ bỏ tiền để ăn ngon một bữa cho thoả thích.
Quâầy hàng nhà Hoa Dạng bán mì lạnh, mọi người nhìn thấy thì không tha thiết cho lắm, cảm thấy món này tự về nhà bắc nước sôi rồi trụng mì nấu cũng được.
Ai nguyện ý tiêu hai mao tiền để mua một chén mì lạnh bình thường đâu. Nhìn sang bên cạnh thấy có hàng bán bánh bao cũng khá ngon, trời bây giờ càng lúc càng nóng, bọn họ cũng làm biếng vào bếp, mua đại vài cái bánh bao cho nhanh gọn lẹ, coi như giải quyết xong một bữa tối.
Mắt thấy không có ai lại gần hỏi thăm, Trương Tuệ gấp như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng mất mát cực kì, tinh thân thoáng cái suy sụp hơn cả lúc mới tới.
Hoa Dạng không chút hoảng hốt, vội lấy ra hai cái chén inox đặt lên bàn, động tác nhanh nhẹn làm ra hai chén mì lạnh, cô còn đặc biệt xịt thêm ít bơ lạc cùng dấm và dầu mè vào.
"Anh họ, anh muốn ăn kèm với gì nữa không?”
Hoa Chí Hồng có chút tò mò, thấy cô bình tĩnh như vậy, lại ngoài ý muốn chả biết cô đang tính toán gì trong đầu?
"Thêm gì cũng được, em bỏ đại đi:
Hoa Dạng nhanh chân đem mì lạnh đã trộn đưa cho Hoa Chí Hồng, cô quay đầu nhìn về phía mẹ mình cười nói:"Mẹ, còn mẹ thì sao?"
Trương Tuệ chau mày, mặt thấp thỏm không yên:"Tiểu Dạng à, bây giờ không phải là lúc để ăn đâu, chúng ta phải mau nghĩ ra cách gì đi..."
Hoa Dạng không đợi bà nói hết câu, liền tự động quyết định thay bà:"Được rồi, vậy con thêm tương ớt cho mẹ nhé?”
Trương Tuệ vốn định từ chối, nhưng đến lúc cầm được cái chén trên tay thì lại phân vân. Bà không tự giác nhớ lại mỹ vị lần trước mà mình được ăn, nhịn không nổi đành đưa đũa lên gắp mì bỏ vào miệng, một ngụm vừa ăn vào, nháy mắt như bị kinh diễm. Trời ơi, không ngờ bỏ thêm bơ đậu phộng vào lại ngon tới như vậy? Còn ngon hơn lần trước gấp một trăm lần, không, phải là một ngàn lần mới đúng!