Khuôn mặt nhỏ của Hoa Dạng lập tức suy sụp: "Chán thật, vậy đành phải chịu lãng phí thôi, chỗ đó có khoảng mười mấy kí mì sợi, nếu không để con lặng lẽ cho gà ăn hết đi."
Trương Tuệ đau đầu muốn chết, bà cảm thấy chủ ý này ngu như heo, chỉ muốn lao vào xách cổ áo con mình để dạy dỗ một trận cho nên người.
Nhưng nhớ lại cảnh Hoa Dạng khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng, bà lại khó khăn nhịn xuống.
Sắc mặt của cô đổi tới đổi lui, dáng vẻ rất quẫn bách: "Này không được, kia cũng không được, rốt cuộc bây giờ phải làm sao thì mẹ mới chịu đây?" Hoa Dạng như phải chịu uỷ khuất, cái miệng nhỏ chau lại, tiếp tục thuyết phục Trương Tuệ: "Mẹ à, hay chúng ta đi thử một chút thôi, không được thì lập tức rút quân về. Từ giờ đến lúc xưởng thép tan tâm chỉ còn có hai tiếng nữa, nếu mẹ mà chần chừ thì không kịp đâu."
Hoa Dạng nói xong lén liếc mắt nhìn sắc mặt của mẹ mình, Trương Tuệ bình thường cũng không quyết định nhiều chuyện lớn nên vốn không có chủ ý, bây giờ vừa nghe liền có chút dao động, cảm thấy hình như thử một chút cũng không sao.
Cô cười thầm trong lòng, lại tiếp tục nói thêm: "Mẹ đừng lo, không phải trên đường cũng đầy người bán hàng rong đó sao, sẽ không bị bắt đâu yên tâm đi mà. Giờ chúng ta nhanh chóng chuẩn bị rồi đi thôi, nếu không sẽ không kịp, đến lúc đó chả bán được cho ai thì rách việc."
Hoa Dạng dựa vào kĩ năng thuyết phục đỉnh cao đã lung lạc được Trương Tuệ, bà ngập ngừng hỏi: "Được rồi, vậy giờ chúng ta đi lên đó bằng cách nào?"
Cô đã sớm tính toán đâu vào đó xong xuôi, liền cười hì hì đáp: "Nhà bác cả có xe đạp đấy thây, cháu gái mình bị cảm nắng cần đi bệnh viện gấp, chả lẽ bác ấy lại không cho?"
Thiếu niên đứng ở ngoài cửa từ nãy đến giờ: "..."
Cách đây ít phút, Hoa Chí Hồng nghe được tiếng động ở bên này, nghĩ định đi qua hỏi thăm coi có chuyện gì không, ai ngờ chưa vào đã nghe mấy lời không nên nghe, tâm tình cậu ta có chút phức tạp.
Cuối cùng Hoa Chí Hồng quyết tâm đối diện, chỉ thấy cậu bước đến đẩy cánh cửa ra: "Tiểu Dạng bị cảm nắng à?”
Trương Tuệ bị sự xuất hiện của cậu ta làm cho sợ hãi, theo bản năng lắc đầu không ngừng: "... Không... không phải."
Hoa Dạng nhanh chóng nhập vai, lấy hai tay vỗ ngực, giả bộ đứng không vững, đánh gãy lời mẹ mình: "Đúng vậy, em cảm thấy chóng mặt buồn nôn, trước mắt cũng toàn một màu đen, thật sự rất khó chịu, sắp không được nữa rồi, anh họ, cho em mượn xe đạp nhà anh nhai"
Sắp không được nữa rồi ư? Khoé miệng của Hoa Chí Hồng khẽ giật giật vài cái, cậu chưa bao giờ biết bộ mặt thật của người em họ này... không ngờ lại mưu mô đến vậy: "Chờ xíu."
Hoa Chí Hồng ném xuống hai chữ liền xoay người bỏ đi.
Trương Tuệ lại chột dạ bất an, vội túm tay áo của Hoa Dạng hỏi: "Tiểu Dạng, con nói anh họ con có tin hay không? Sao mẹ thấy mặt nó cứ là lạ làm sao ý?"
Hoa Dạng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, bây giờ trong lòng cô chỉ mải nhớ thương cái máy lạnh ở hiện đại.
Nghe mấy lời sốt ruột của Trương Tuệ đành phải trấn an bà: "Không tin thì sao, có thể làm gì được chúng ta? Con nói mấy cái triệu chứng này, bác sĩ cũng nhìn không ra, mẹ yên tâm đi. Bác cả của con là đại đội trưởng, có nghĩa vụ phải quan tâm đến người dân, đã vậy con còn là cháu gái của bác ấy, nếu lỡ con có xảy ra chuyện gì, bác ấy sẽ bị mọi người chỉ trỏ trách mắng cả đời”" Hoa Dạng biết thừa tính tình của hai vợ chồng bác cả, họ đều là người ưa sĩ diện, thích nhất là mĩ danh. Bình thường hai vợ chồng không ít lần đóng vai gia đình hạnh phúc ở trước mặt mọi người, nhưng sau lưng tính tình lại lạnh bạc đến không tưởng.
Trương Tuệ nhấp nhấp môi, chột dạ khai báo: "Ờ thì là... thật ra... mẹ không biết chạy xe đạp..."
Hoa Dạng như bị sét đánh giữa trời quang, nghẹn họng nhìn trân trối, dáng vẻ vừa nghe được một tin động trời, cái gì? Mẹ cô không biết chạy xe đạp?Thôi rồi Lượm ơi luôn...
Đúng là người tính không bằng trời tính, đã cẩn thận như vậy rồi, cuối cùng vẫn sảy ra sai sót, ai mà ngờ kế hoạch tỉ mỉ như vậy giữa đường lại bị thất bại bởi chỉ tiết nhỏ này?
Thật ra Hoa Dạng cũng biết chạy xe đạp, chỉ là... lúc nhìn xuống hai chân ngắn ngủn lại nhỏ gầy của mình, cô có chút bất lực, vội đưa tay lên vỗ ngực mấy cái rôi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cô còn chưa có trưởng thành, cơ thể của một đứa con nít thì làm ăn được gì chứ?
"Vậy thì... Đầu óc của Hoa Dạng khẽ xoay chuyển, rất nhanh cô đã nghĩ ra được một biện pháp: "Hay là bảo anh họ chở con đi trước, đợi lát nữa lại chạy vê đón mẹ sau?"