Đám trẻ vui vẻ nhận lời, Hoa Dạng bảo bọn chúng tìm người có quan hệ với nhà họ Chu rồi rải lời đồn ở trong thôn, không đúng, cũng không hẳn là đồn đại, Hoa Dạng cảm thấy mình chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Chu Hiểu Minh tình thâm như biển có thể làm cho hắn nổi danh là một đời tình thánh.
Vợ chồng nhà họ Chu thương yêu con cái, nguyện hy sinh tất cả cũng muốn tác thành cho con trai út, tình cảm thiêng liêng như vậy đáng giá được lưu truyền.
Chu Hiểu Quân đứng bên cạnh nghe thấy kế hoạch của cô, khoé miệng liên tục co rút, đứa bé này thật là... nham hiểm, tình thánh? Cha mẹ ngu hiếu nhất trên đời? Lời này mà nghe lọt tai sao?
Đó giờ chỉ nghe nói con ngu hiếu chứ chưa từng nghe nói cha mẹ ngu hiếu bao giờ, quả thật là chuyện cười.
Bọn nhỏ cứ như vậy truyền tin đi khắp nơi, người trong thôn ai nấy đều biết cả, lời đồn giống như có cánh truyền khắp bốn phương tám hướng. Rất nhanh, người nhà họ Chu hoàn toàn được nổi tiếng, mà nhà vợ tương lai của Chu Hiểu Minh là nhà họ Giang, thanh danh cũng được lan xa.
Một người còn chưa vào cửa đã tính toán nhà chồng, bức anh trai cùng chị dâu ở trong nhà. Một người vì lấy lòng phụ nữ mà trộm tiền chữa trị của anh trai, từ bỏ tình cảm anh em, ngay cả thương thế của anh cũng không màng, thật là một tình thánh kinh điển.
Còn ông bà Chu đối xử bất công với con trưởng, bức con dâu hiếu thảo rời đi chỉ vì một phòng tân hôn, vì tương lai con dâu út mà cam tâm bưng nước rửa chân, bán máu cũng phải cung phụng con dâu ăn thịt ăn cá. Mọi người nghe xong đều chỉ trỏ bàn tán, cảm thấy đây đúng là bậc phụ huynh ngu hiếu nhất từ đó tới giờ.
Sau đó tin đồn truyền đi ngày càng lợi hại hơn, nói con dâu nhỏ của nhà họ Chu là hồ ly tinh chuyển thế, Chu Hiểu Minh là đồ háo sắc, hai người bọn họ đã sớm có quan hệ không thể cho người khác biết.
Còn có người nói tận mắt nhìn thấy hai người trong rừng cây yêu đương vụng trộm, lời lẽ hùng hồn chắc chắn kể chỉ tiết từ đâu đến đuôi.
Hoa Dạng là người có thù tất báo, quấy cho đục nước rồi phủi mông về huyện thành, hoàn toàn không để ý tới nữa, cứ như chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến cô.
Nhưng thanh danh của hai nhà họ Chu, Giang đã hoàn toàn bị huỷ hoại, có thể nói là thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho mọi người bàn luận những lúc rảnh rỗi.
Lúc Hoa Dạng làm những điều này cũng không né tránh vợ chồng Chu Hiểu Quân, bởi vì cô muốn quan sát phẩm hạnh vợ chồng bọn họ.
Lúc mới đầu Chu Hiểu Quân cực kì khiếp sợ và kinh ngạc, cứ như không thể tưởng tượng được, cuối cùng đành bất đắc dĩ không nói một lời.
Dọc theo đường đi, Chu Hiểu Quân trầm mặc nhìn Hoa Dạng, ánh mắt có chút kỳ quái.
Cậu tham gia quân ngũ mười mấy năm, hiếm khi vê nhà, cùng họ hàng không thân, càng đừng nói tới cháu ngoại gái trước mặt.
Cô tuổi còn nhỏ, nhưng tâm trí thành thục đến đáng sợ. Nói chuyện sắc sảo không chừa đường lui, mạnh mẽ như vậy làm người ta kinh sợ.
Tâm tình của Trương Lệ cũng rất phức tạp, cảm kích cháu gái thay mình xả giận nhưng cũng lo lắng chồng cô sẽ tức giận.
"Tiểu Dạng, cháu làm vậy sẽ đắc tội người khác, về sau không cần làm như vậy, là dì vô dụng nên mới liên luy cháu.” Cô ôm hết trách nhiệm về mình, bởi vì sợ chồng sẽ trách mắng Hoa Dạng, Trương Lệ cảm thấy Hoa Dạng là vì trút giận cho cô, không thể bị mắng được.
Hoa Dạng mở to đôi mắt vô tội, nở nụ cười khả ái: "Dì nhỏ, người suy nghĩ nhiều rồi, cháu chỉ giúp bọn họ được nổi tiếng thôi mà, đây là làm chuyện tốt, bọn họ nên cảm ơn cháu mới đúng."
Trương Lệ: ”....
Hoa Quốc Khánh bên cạnh cũng lên tiếng cổ vũ: "Tiểu Dạng tốt bụng và đáng yêu nhất, làm việc tốt mà còn không cần báo đáp."
Trương Lệ: "... Đây có phải là anh rể của cô không vậy?
Cô hỏi nhỏ Trương Tuệ: "Chị, thế này là thế nào?”
Trong trí nhớ của cô, anh rể lúc nào cũng mặt mày ủ ê, vì bị cuộc sống đè nặng lên vai nên tính tình trâm lặng ít nói, đối xử với vợ con cũng bình thường.
Trương Tuệ cười cong cong khoé mắt, hạ giọng nói: "Anh rể em phát hiện muốn dưỡng lão phải trông chờ vào con gái, cháu trai gì đó đều không đáng tin cậy, cơm canh thanh đạm cũng là nuôi mà cơm thừa canh cặn cũng là nuôi."
Rõ ràng có thể dựa vào con gái ăn sung mặc sướng, dựa vào cháu trai còn phải nhìn xem sắc mặt của nó, bản thân sẽ lựa chọn thế nào?
Trương Lệ im lặng một lúc, lát sau lại gật đầu nói: "Cũng đúng, đây là điều hiển nhiên, con ruột của mình vẫn là tốt nhất."
Cô lại nhìn nét mặt sáng sủa của chị gái, đúng là có phần khác so với trước đây, ngay cả quần áo cũng ngăn nắp sạch sẽ, hoàn toàn không còn là nông dân chân lấm tay bùn như ngày nào.
Chị, tới huyện thành chúng em định thuê cái phòng nhỏ, vừa chữa bệnh vừa làm thuê có thể sẽ dư được một ít tiền.
Ở trên xe Trương Tuệ cũng không tiện nói nhiều: "Nghe Tiểu Dạng sắp xếp đi, hai vợ chồng chị đều nghe con bé."
Từ thôn nhỏ đến huyện thành phải đi mất nủa ngày, có chút mệt mỏi.
Tới trạm cuối, Hoa Dạng liền trực tiếp dẫn mọi người đi tới nhà mới.
Chu Hiểu Quân vì cái chân đau nên đi đường khập khiễng không tiện, cho dù chống gậy vẫn đi rất chậm.
Hoa Quốc Khánh có chút mất kiên nhẫn, liền xách hành lý đi trước.
Hoa Dạng nắm tay hai đứa bé, dẫn bọn họ từ từ đi, hai đứa nhỏ lần đầu tiên tới huyện thành, nhìn gì cũng thấy mới lạ, cô kiên nhẫn theo chân giới thiệu, giảng giải cho bọn họ.
Rốt cuộc về tới nhà mình, Hoa Quốc Khánh mở hết cửa số cho thoáng nói: "Tiểu Dạng mau vào nhà đun chút nước uống."
Hoa Dạng hoan hô chạy vào, đi đường cô đã khát khô cổ rồi, vê nhà mình vẫn là thoải mái nhất!