Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 144: Ghen Ăn Tức Ở




"Cha, chúng ta là người văn minh sao có thể đòi đánh đòi giết! Trên mặt Hoa Dạng nở nụ cười nhẹ, nghiêm túc nói: "Dì nhỏ, sự trả thù hoàn mỹ nhất chính là bản thân mình so với bọn họ sống tốt hơn, để cho bọn họ cả đời này chỉ có thể nhìn lên, lại với không tới được, vĩnh viễn ghen ăn tức ở, buồn bực ảo não. Đương nhiên, nếu thấy không đủ có thể nghĩ cách cho bọn họ lặn ngụp dưới bùn đất, chà đạp dưới lòng bàn chân, làm cho bọn họ không trở mình dậy nổi, đời đời con cháu đều phải sống dưới bùn lầy."

Hiện trường rơi vào một mảnh yên tĩnh, mọi người khiếp sợ nhìn cô, cảm thấy nhóc con này thật đáng sợi

Hai vợ chồng nhà họ Chu nhìn nhau, trong mắt đều thấy được sự kiêng kị.

Trương Lệ là người giật mình nhất: "Chị, tiểu Dạng sao lại biến thành như thế, trước kia con bé không phải vậy."

Trương Tuệ vẻ mặt kiêu ngạo nhìn con gái: "Trước kia là không có cách nào, bị nhị phòng Hoa Vũ ép, chỉ có thể..."

Bà nghĩ nghĩ không biết nên hình dung như thế nào về việc Hoa Dạng thay đổi, cuối cùng mới kịp thời tìm ra một lí do hợp lí: "Giấu tài!"

Trương Tuệ vui vẻ không khép được miệng, con gái của bà thật thông minh.

"Đúng, chính là như vậy, hiện tại Tiểu Dạng thi đứng nhất toàn huyện, được các thầy cô chú ý, đi huyện thành học tập còn được lên mặt báo, xem như là thiên tài để bồi dưỡng, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính tồn tại."

Đầu óc Trương Lệ lâm vào hỗn loạn, có chút không hiểu, nhưng phần lớn là khiếp sợ.

Hoa Dạng cắn kẹo sữa nhìn cô mỉm cười ngọt ngào, nụ cười tươi như hoa rất đáng yêu: "Dì nhỏ, cùng người ở chung lâu ngày sẽ bị đồng hoá, dì mang theo các em cùng chúng cháu đi đi."

Một câu nói xé rách mặt, thái độ khinh bỉ, nói rõ nhân phẩm người nhà họ Chu.

Bà Chu đỏ mặt, gân cổ lên nói mát: "Học giỏi thì hay lắm sao, có bản lĩnh thì đem người phá gia này mang đi đi."

Lời nói đổi trắng thay đen thật vô sỉ, làm người ta buồn nôn, Hoa Dạng lạnh lùng liếc mắt, thật là thiếu đánh.

Trương Lệ nản lòng thoái chí, cho dù cô có làm tốt hơn nữa cũng không có ai công nhận, gặp chút chuyện đã bị đẩy ra chịu tội, thật là có khổ mà nói không ra tiếng.

Nhưng giờ mà đi, có thể đi đâu? Không thể quay về nhà mẹ đẻ, mang theo con nhỏ cô biết sinh sống thế nào đây?

Hoa Dạng nhìn qua, nhíu mày: "Chú nhỏ, người thấy sao?"

Cha mẹ chồng thế nào không quan trọng, quan trọng là thái độ của người chồng.

Người chồng mới là người cùng mình trải qua cả đời, cha mẹ chồng không tốt cũng không cần để ý.

Không có ân sinh dưỡng, dựa vào cái gì không oán không hận hầu hạ cả đời?

Chu Hiểu Quân nhìn Hoa Dạng một lúc lâu, cảm thấy trên người cô phát ra khí thế của bậc bề trên, thật là kỳ quái.

"A Lệ, cho dù là đi đâu, chúng ta cùng nhau đi!”

Trương Lệ vừa khóc vừa cười, có những lời này là đủ, coi như mười năm thanh xuân của mình cũng không lãng phí.

Ông Chu tức giận mắng to, nào là mắng Chu Hiểu Quân bất hiếu, nghe lời vợ, hèn nhát... v. v Chu Hiểu Quân chỉ làm như không nghe thấy, cha mẹ làm cậu ta hoàn toàn thất vọng rồi, nhưng cậu còn vợ con, bọn họ là trách nhiệm của cậu.

Hoa Dạng hài lòng gật đầu: "Trước hết nghỉ dưỡng một thời gian, nghĩ cách trị lành đôi chân, đừng để lưu lại bệnh tật, dù sao đây cũng là chuyện lớn cả đời"

Ngoại trừ vợ con, Hoa Dạng là người đầu tiên quan tâm đến chân của hắn, Chu Hiểu Quân cảm khái vạn phần.

Ngay cả cha mẹ cũng từ bỏ chân của cậu, một người ngoài lại nói ra những lời cảm động như thế.

Hai bên hoàn toàn đối lập, cha mẹ và em trai của cậu ta chỉ lộ ra bạc bão và ích kỷ.

Trương Lệ kích động: "Đúng! Lời này không sai, cho dù có phải đập nồi bán sắt cũng muốn chữa khỏi chân của A Quân”

Rõ ràng cô rất quan tâm đến thân thể cậu, Chu Hiểu Quân cười khổ: "Nhưng chúng ta không có tiền."

Hoa Dạng tủm tỉm cười lớn tiếng tuyên bố: "Cháu có tiền, chỉ cần mọi người đáp ứng điều kiện của cháu, cháu sẽ cho mọi người mượn tiền."

"Cháu lấy tiền ở đâu ra? Trương Lệ không tin: "Tiểu Dạng, cháu vẫn chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành."

Trương Lệ biết rõ điều kiện nhà chị mình, thậm chí còn nghèo hơn so với hai vợ chồng cô.

Trương Tuệ phất phất tay: "A Lệ, em rể, hai người trước tiên nên nghe thử Tiểu Dạng muốn nói gì."

Thái độ của bà làm hai vợ chồng Trương Lệ thấy khác thường, bọn họ không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Hoa Dạng không cần suy nghĩ nói: "Điều kiện của cháu chính là hai người đến làm công cho cháu ba năm”

Hiện tại nhà cô đang thiếu người, tìm người xa lạ không bằng tìm thân thích, còn có thể tin cậy được.

Trương Lệ há hốc miệng, Hoa Dạng nói cái gì? Sao cô nghe không hiểu.

Chu Hiểu Quân ngơ ngác nhìn Hoa Dạng, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất khác người, có phần quyết đoán cùng năng lực mà người bình thường không có.

Cậu không cần suy nghĩ nhiều, trực giác mách bảo rằng cô nhóc này đáng giá để mình tin tưởng: "Được"