"Anh em? Trước giờ chỉ có cậu xem bọn họ là người nhà, còn bọn họ chỉ coi cậu là cây ATM thì có.
"Cha, mẹ, hôm nay ba người liên thủ ép con, thậm chí không màng đến thương tật của con, con xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, Hiểu Minh mới là con đẻ, còn con là do hai người nhặt về."
Cứ như vậy đi, cậu ta cũng nản lòng thoái chí rồi.
Ông Chu như bị người ta lột da, thẹn quá hoá giận quát lớn: "Mày đang nói tiếng người sao? Ngày trước mày không phải như thế, trước đây mày là đứa con có hiếu nhất, từ ngày cưới vợ về tâm tính liền thay đổi, trở thành người lòng dạ hẹp hòi. Tất cả đều tại cô ta dạy hư mày, cưới vợ không hiền gia môn bất hạnh."
Ông ta tức giận chỉ Trương Lệ đứng bên cạnh Hiểu Quân, đổ tất cả tội danh lên đầu cô.
Trương Lệ cảm thấy như sét đánh ngang tai, trước giờ mình luôn tôn kính cha chồng, hôm nay lại bị nói thành như vậy.
Cô kết hôn đã mười năm, không phải ngày đầu tiên về nhà chồng, tội danh này cô không phục và cũng không gánh nổi.
Ánh mắt bà Chu sáng lên như thể tìm được người chịu tội thay: "Bỏ cô ta, để cô ta đi đi.
Tình thế này phải có một người đứng ra gánh tội, hiển nhiên người đó sẽ là Trương Lệ.
Hốc mắt của Trương Lệ nhanh chóng đỏ lên, cô chịu oan khuất thật lớn, mười năm hiếu tâm của cô xem như đều cho chó gặm.
"Cha, mẹ hai người nói gì vậy? Con mấy năm nay làm trâu làm ngựa hầu hạ hai người, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà hai người bây giờ lại muốn bỏ con?"
Bà Chu hừ lạnh một tiếng: "Hiểu Quân, con không biết đó thôi, lúc con không có ở nhà, ác phụ này ngược đãi hai ông bà già chúng ta, khi dễ em trai con, cả nhà chúng ta đều cực khổ”
Trương Tuệ vốn dĩ không định nhúng tay vào việc nhà người khác, cho nên hai bên cũng không nói giúp bên nào, nhưng nghe đến đây rốt cuộc không nhịn nổi nữa:
"Đánh rắm! Người nhà họ Chu các người thật không biết xấu hổ! Một người so với một người mặt càng dày hơn, chỉ có em gái tôi da mặt mỏng, dám nói em gái tôi khi dễ mấy người? Khi dễ thế nào? Ba người các người đều còn khoẻ mạnh, em gái của tôi một mình có thể đánh thắng được ba người nhà các người sao?"
Bà tức đến nỗi cả người phát run, thật nghĩ là nhà họ Trương không có người nào dám ra mặt sao?
"Mọi người ai chẳng biết em gái của tôi sống ở nhà họ Chu như thế nào? Dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu, đồ ăn còn không bằng cám lợn, ngủ còn muộn hơn chó. Ăn mặc cần kiệm, tình nguyện nhịn đói để dành nuôi dưỡng em chồng đi học, kết quả các người báo đáp lại em ấy như vậy, một đám người lòng lang dạ sói!"
Bà Chu giận tím mặt: "Câm miệng! Nhà họ Trương các người đều không phải người tốt, chị em mấy người càng là đồ bất hiếu, tâm địa độc ác..."
Hoa Dạng không vui, mẹ của cô làm sao có thể để cho mấy người này khi dễ!
"Dì nhỏ, đây đúng thật là một cái hố lửa, hiện tại nhảy ra còn kịp, chờ người đàn bà bá đạo kia vào cửa, đều không coi mọi người ra gì, cả nhà đều phải làm nô tài hầu hạ hai người già, làm trâu làm ngựa còn chê dì chưa cắt thịt cho hai người bọn ho ăn đủ. Bà già này mặt có hung quang, tính tình khắc nghiệt, không phải người tốt..."
Bà Chu như bị ai tát một cái, sắc mặt âm trầm vô cùng tức giận: "Câm mồmI Việc nhà họ Chu chúng ta khi nào đến lượt một đứa bé như nó nói ra nói vào! Đúng là con nít không có gia giáo, cút cho tai"
Hoa Dạng lười phản ứng lại bà ta, nhếch mép cười, lấy ra một viên kẹo sữa hình con thỏ đưa cho hai người em họ.
Hai đứa nhỏ như chim sợ cành cong, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ôm chặt lấy đùi Trương Lệ, ngay cả kẹo cũng không dám lấy.
Hoa Dạng nhìn thấy nhịn không được thở dài: "Dì nhỏ, nhà cháu phải về huyện thành, dì có muốn đi cùng chúng cháu hay không? Cho dù người không vì mình thì cũng vì hai em mà suy nghĩ, ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên hoặc là yếu đuối vô năng, hoặc là biến thành ghê tởm dơ bẩn như những người này, dì thật sự muốn như vậy sao?"
Ngón tay trắng nõn của Hoa Dạng chỉ vào ông Chu và bà Chu, cuối cùng dừng lại trên người Chu Hiểu Minh. Thần sắc khinh bỉ và xem thường dường như muốn nói đây chính là một đám cặn bã.
Người nhà họ Chu bị chọc giận: "Mày nói cái gì? Con ranh chết tiệt kia, muốn ăn đòn phải không?"
Hoa Dạng căn bản không thèm để ý bọn họ, một đám người ích kỷ, cả đời này cũng chỉ như vậy, biết cái gì gọi là trả thù hoàn mĩ sao?
Trương Lệ ngây ngẩn cả người, cả Chu Hiểu Quân đang đắm chìm trong đau khổ cũng dại ra, đứa nhỏ này... Rất kỳ lạ.
Hoa Quốc Khánh giọng nói kích động hô lên: "Tiểu Dạng, đánh chết bọn họ!"
Mọi người: "..."
Hoa Dạng:.... Trong đầu cha cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tỉnh, mau tỉnh lại!