Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 139: Tìm Đường Chết




Hoa Dạng lạnh lùng nhìn Hoa Quốc Lập một cái, sau đó lập tức chuyển mũi nhọn về phía hai vợ chồng bác hai, nói bọn họ làm buôn bán không thành thật, thiếu cân thiếu lượng, thường xuyên bán đồ ăn quá thời hạn, còn bắt chước giọng điệu khinh bỉ của Hoa Quốc Sinh, nói cái gì mà người trong thôn chỉ xứng ăn những thứ này.

Cô bắt chước giống y như đúc, đặc biệt giống thật, mạnh mẽ kích thích trái tim nhạy cảm của những người dân trong thôn, bọn họ lập tức kéo Hoa Quốc Sinh lại đây đánh cho ông ta một trận.

Hoa Dạng cũng không phải ba hoa khoác lác, chuyện thiếu cân thiếu lượng là thật, bán đồ ăn quá thời hạn cũng là thật, chỉ là bà con quê nhà từ trước đến nay không ai tranh cãi làm lớn chuyện, nếu có phát hiện thì cùng lắm chỉ đến đổi hàng hoặc im lặng chịu thiệt.

Chuyện ra nông nỗi này cũng đều do mấy người gieo gió gặt bão, tôi xem mấy người như người một nhà, mấy người xem tôi thành kẻ coi tiền như rác, không đánh mấy người thì quá có lỗi với bản thân.

Đúng vậy, đánh Hoa Quốc Lập xong, lại đánh Hoa Quốc Sinh, hai người thay phiên nhau bị đánh một trận, quá hả dại

Hoa Dạng nhìn về phía cha mình, Hoa Quốc Khánh lập tức run lên theo bản năng, cảm giác có chút lạnh, cười lấy lòng cô: "Tiểu Dạng, cha yêu con nhất”

Cô mỉm cười một chút, tâm mắt quét đến hai vợ chồng ông bà Hoa, đôi mắt híp lại, giống như đang tính toán điều gì đó.

Hoa Quốc Khánh cảm thấy toàn thân đều đang nổi da gà, mỗi lần cô lộ ra nét mặt như vậy, liền có người xui xẻo.

Những tên lưu manh tới quấy rối kia, mỗi người tiến vào cục cảnh sát, sau khi được thả cũng vòng qua cửa hàng nhà cô, thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao? Ai mà tin cho được!

Hoa Quốc Khánh cẩn thận khuyên nhủ: "Tiểu Dạng, ông nội bà nội của con lớn tuổi, không chịu được ầm ï, tay chân già yếu, té ngã một cái liền gãy..."

Hoa Dạng nhướng mày, cười như không cười: "Vậy ai chịu được nhỉ?"

Cô như vậy càng đáng sợ, trong lòng Hoa Quốc Khánh liên tục run lên: "Không phải cha, không phải cha."

Hoa dạng: ”...

Cô lại vung vẩy tờ báo trong tay, điên cuồng ám chỉ cho người dân trong thôn, cô có thể lên báo, đến lúc đó lỡ miệng một chút, mọi người đều tự gánh lấy hậu quả.

Đương nhiên, cô trực tiếp như vậy, lại khóc sướt mướt, nhìn qua có chút thảm nhưng vẫn khiến da đầu người khác tê dại.

Mọi người đồng loạt tỏ thái độ, Hoa Quốc Lập tâm tư quá nặng, không xứng làm đội trưởng đội sản xuất, muốn cách chức của ông ta.

Đã không phải đội trưởng đội sản xuất, không có uy quyền, Hoa Quốc Lập chỉ là một người dân bình thường trong thôn, việc này so với giết ông ta càng thống khổ hơn.

Niềm kiêu ngạo của hai vợ chồng già họ Hoa cũng bị đánh bay, chỉ vào Hoa Dạng không ngừng mắng cô là yêu tinh hại người, không cho cô theo họ Hoa, khiến cho cô cút đi.

Mắng đi, mắng càng nhiều hậu quả càng nặng, Hoa Dạng lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đầu hiện lên vô số biện pháp chỉnh chết đám người này.

Một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên: "Đủ rồi, đừng mắng nữa, Tiểu Dạng, anh thay ông nội bà nội xin lỗi em, bọn họ lớn tuổi nên tư tưởng lạc hậu, như vậy đi, em bán hai gian nhà kia cho nhà anh, xin một mảnh đất nên ở trong thôn, đơn độc dọn ra ở, em xem như vậy được không?"

Là Hoa Chí Hồng, sắc mặt của cậu ta tái nhợt đến doạ người.

Sự việc mất khống chế đến tình trạng này, muốn hoà giải là không có khả năng.

So với việc vẫn luôn bị Hoa Dạng để ý, không bằng sớm kết thúc.

Hoa Dạng không thích nhà họ Hoa, không thích mỗi một người trong nhà họ Hoa, sớm đã muốn phủi sạch quan hệ.

"Không được." Ông Hoa nổi giận đùng đùng rống lên, thề phải mạnh mẽ sửa chữa đứa cháu gái phản nghịch này.

"Tao không đồng ý." Bà Hoa cũng tức giận đến điên, thanh danh nhà họ Hoa mất hết, chức vụ của con trai lớn đều không giữ được, những việc này đều tại con ranh này mà ra.

Khoé miệng Hoa Dạng cong lên, trách cô? Còn muốn tìm đường chết? Cô nhất định theo đến cùng.

Cô không có ác cảm với anh họ, nhưng ai bảo cậu ta là cháu đích tôn của nhà họ Hoa, cũng là người đạt được ích lợi cuối cùng trong chuyện này.

"Anh không làm chủ được việc này."

Lời này trực tiếp đâm vào tử huyệt khiến cậu ta không nói được lời nào, trong lòng Hoa Chí Hồng rất thống khổ, cậu ta là người không muốn nhìn thấy tất cả những việc này nhất.

"Chuyện này để anh nghĩ cách, trời đã tối như vậy, gió lạnh thổi đến không ngừng, không bằng đi về trước rồi nói."

Tranh cãi thành như vậy, Hoa Dạng không yên tâm về sự an toàn của bản thân: "Em sợ nửa đêm bị đâm một nhát, ông nội bà nội yêu quý của em sớm đã tuyên bố muốn giết chết em, còn mò mặt về căn nhà đó làm gì?" Có vài người mù luật, điểm mấu chốt thấp, mức độ ác độc không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Hoa Chí Hồng không khỏi nóng nảy: "Đây là lời nói lúc nóng giận mà thôi, nếu không về thì trời tối như vậy mọi người có thể đi đâu?"