Những cố gắng từ nãy đến giờ của Hoa Quốc Khánh, cô đều xem hết ở trong mắt. Vì ông ấy luôn giữ gìn bảo vệ cô, Hoa Dạng cảm thấy mình cần an ủi ông một chút.
Ông Hoa đứng bên cạnh nghe hai cha con Hoa Dạng nói chuyện với nhau, cả người như bị ăn phải đả kích lớn vì ảo tưởng bị đánh tan: "Chuyện này là không thể nào, Quốc Khánh, nó nói dối đúng không? Nhất định là giả!"
"Là thật." Tâm trạng Hoa Quốc Khánh vô cùng phức tạp, không có cách nào miêu tả được: "Nó thông minh vô cùng, các người cộng lại cũng không thể hơn được nó, các người vì sao cứ nhất quyết một hai tìm đường chết vậy? Đắc tội ai thì cũng đừng đắc tội với Tiểu Dạng, các người thật xui xẻo, một đám ngu ngốc."
Người nhà họ Hoa: ”..."
Sau đó, người nhà họ Hoa được nhìn thấy màn biểu diễn xuất sắc của Hoa Dạng, cô nhanh chóng chạy về nhà chính, ôm lấy đồ vật đã tặng cho người nhà họ Hoa, sau đó chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng khóc, hấp dẫn tất cả mọi người trong thôn tới xem.
Trước mặt mọi người, cô khóc sướt mướt tỏ vẻ người nhà họ Hoa muốn tuyệt hậu, vội vã muốn nhổ cây đỉnh trong mắt như cô, giao thừa lại đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà, gió lạnh căm căm như vậy, rõ ràng là muốn ép người vào chỗ chết.
Đây chỉ mới là món khai vị, cô còn nói, muốn suốt đêm đi đến trấn trên, tìm chú cảnh sát chủ trì công đạo.
Các thôn dân bùng nổ, việc riêng của nhà họ Hoa, bọn họ không quản lý được, nhưng nếu làm lớn, cả thôn đều sẽ mất mặt.
Hoa Dạng còn ở trước mặt mọi người chỉ ra bác cả Hoa là đội trưởng đội sản xuất, nhưng lại là kẻ hai mặt, dưới lớp mặt nạ đứng đắn là một con người vô cùng ích kỷ, dẫn đầu trong việc ép chết em dâu cùng với cháu gái, còn nói ông ta là kẻ máu lạnh, cô bị ép đến đường cùng, muốn đi trấn trên xin chính phủ cứu giúp.
Cô không nhắc đến ông nội bà nội, mà chĩa thẳng mũi nhọn về phía Hoa Quốc Lập, ông ta mới là linh hồn của nhà họ Hoa, hiện tại là trụ cột trong nhà, đánh sập được người này thì nhà họ Hoa cũng xem như phế.
Hai vợ chồng già ông bà Hoa tranh cãi ầm ï như vậy, còn không phải suy nghĩ đến lợi ích của ông ta sao?
Ông ta cho rằng trốn ở phía sau cha mẹ, không mở miệng là có thể đứng ngoài cuộc, sau đó ngồi mát ăn bát vàng? Thật muốn cười vào mặt ông ta cho hả dạ.
Hoa Dạng thuận miệng gọi tên vài người dân trong thôn, nói bác cả Hoa rất chán ghét bọn họ, ở sau lưng nói bọn họ trộm cắp, không làm việc đứng đắn, mắng bọn họ là phế vật, cả đời đều là đống phân bốc mùi.
Cô am hiểu nhất chính là mê hoặc lòng người, lời nói thật và lời nói dối trộn lẫn với nhau, không ai hoài nghi lời nói của cô là giả.
Bởi vì hiện tại Hoa Dạng vẫn còn là một đứa trẻ, mà trẻ con đều nói thật.
Cho nên, mặc kệ bác cả Hoa phủ nhận như thế nào cũng không có tác dụng, cũng không ai tin, có vài người bị gọi tên tính tình đều rất nóng nảy, vung quyền đánh tới, người nhà họ Hoa vội vã tiến lên kéo lại, trong nháy mắt cục diện trở nên cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn là khung cảnh gà bay chó sủa.
Hoa Dạng nắm chặt tay của Trương Tuệ, khuôn mặt lạnh lùng, đây là kết cục của việc giở thủ đoạn với cô, đáng đời bọn họ lắm!
Hoa Quốc Khánh vẫn luôn do dự, không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không, mặc kệ người trong nhà tranh cãi ồn ào như thế nào, nhưng bất cứ thời điểm nào đều nên đoàn kết nhất trí đối ngoại.
Bà Hoa lớn tuổi, trong lúc hỗn loạn bị người khác đẩy một cái, té ngã trên mặt đất, đau đến hít hà, quay đầu liên thấy dáng vẻ ngu ngốc của đứa con thứ ba đang đứng nhìn, bà ta giận tím mặt: "Quốc Khánh, mày còn ngẩn ra làm gì? Mau đến giúp anh cả của mày."
Con trai lớn mới là đầu quả tim của bà, là niềm kiêu ngạo và cũng là chỗ dựa duy nhất về sau.
Hoa Quốc Khánh đã quen nghe lời cha mẹ, theo bản năng tiến lên trước hai bước, sau lưng truyền đến một tiếng ho: "Cha, quyền cước không có mắt, nếu đánh vào trên người của cha, người khác không đau lòng, nhưng con rất đau lòng, mẹ sợ đến muốn ngất xỉu, một mình con đỡ không nổi, cha mau lui lại đi."
Là âm thanh của Hoa Dạng.
Hoa Quốc Khánh ngay lập tức quay đầu, thấy thân hình của vợ lung lay sắp ngã, vẻ mặt con gái vô cùng lo lắng, không kịp suy nghĩ liền bước lên đỡ vợ.
Bà Hoa thấy thế tức giận đến hộc máu, lớn tiếng mắng gia đình ba người bọn họ là đồ bất hiếu, không có lương tâm, đồ phản bội, những lời khó nghe liên tục vang lên bên tai.
Cả nhà Hoa Quốc Khánh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, càng làm nổi bật sự ngang ngược vô lý của bà Hoa, thiên vị đến không giới hạn.
Hoa Quốc Lập rất khó khăn mới thoát khỏi sự công kích của người khác, mặt mày sưng phù giống như đầu heo, hoàn toàn không còn uy nghiêm của đội trưởng đội sản xuất, thê thảm đến không chịu được.