Cái gì mà thái độ? Hoa Dạng lập tức trở mặt, đừng có nghĩ đóng vai cha chú trước mặt cô: "Cha mẹ, con không muốn nhìn sắc mặt người khác, cơm tất niên năm nay chúng ta ăn ở nhà mình, hai người thấy thế nào?"
"Được, quyết định như vậy đi." Trương Tuệ không chút do dự đồng ý đề nghị của con gái, bà cũng không hiếm lạ gì cơm tất niên của nhà này.
Hàng năm đều bị khinh thường, năm nay bà sẽ không nai lưng ra hầu hạ cho bọn họ nữa.
May mắn con gái đoán được trước, dặn bà mang theo nồi lẩu với các nguyên liệu nấu nướng, nấu một cái là có thể ăn, còn có mấy món tráng miệng của bà Ngôn cho có thể ăn được mấy ngày. Tóm lại là ba người bọn họ cũng không sợ chết đói, không ăn với nhà họ Hoa cũng chả sao.
Nói xong hai mẹ con nhìn chằm chằm Hoa Quốc Khánh, muốn ông tỏ rõ thái độ, vẻ mặt của ông lập tức rơi vào khó xử.
Dựa theo quy củ trong thôn, cho dù lập gia đình ra ở riêng thì ngày lễ cũng phải về với ba mẹ, nhưng nhìn tình hình hiện tại đúng là một lời khó nói hết.
Ông Hoa chướng mắt mẹ con Trương Tuệ, nhưng đối với đứa con trai thứ ba đã gầy dựng được sự nghiệp của mình thì lại khác: "Quốc Khánh, con là đàn ông tại sao lại để cho vợ quản như vậy? Dạy bảo lại đi, thật chả ra thể thống gì!"
Bà Hoa ở bên cạnh bỗng nhiên chen vào nói một câu: "Đàn bà ấy mà, đánh một trận là ngoan.”
Hoa Dạng sợ đến ngẩn người, bà ấy nói mẹ cô là đàn bà, chứ bà ấy là đàn gì? Chẳng lẽ không phải là phụ nữ chắc? Sao có thể nói ra lời như vậy?
Hoa Dạng buồn cười nhìn Hoa Quốc Khánh: "Cha, cha sẽ đánh con và mẹ sao?" Hoa Quốc Khánh bị Hoa Dạng tẩy não nửa năm, đã sớm nghiêng về phía vợ và con gái: "Con là đứa con gái duy nhất của cha, làm sao cha bỏ được? Tiểu Dạng à, ông bà nội con già rồi nên hồ đồ, con yên tâm đi, cha tự biết phân biệt đúng sai."
Gì? Già rồi nên hô đồ? Sắc mặt hai vợ chồng ông bà Hoa đen đến đáng sợ, thằng ba đã thay đổi thật rồi!
Trương Tuệ sợ con gái bị tủi thân: Quốc Khánh, hôm nay bọn họ bắt nạt Tiểu Dạng, còn không phải là vì không coi trọng ông sao? Nếu như coi trọng ông một chút thì cũng sẽ không bắt nạt con gái mình như vậy."
Bà Hoa giận tím mặt: "Cô không cần châm ngòi ly gián, tôi cũng không cần đứa con dâu bất hiếu như cô, Quốc Khánh, con là do mẹ sinh ra, mẹ vẫn yêu thương con nhất..."
Hoa Dạng nhịn không được mà bật cười: "Thật giả tạo, yêu nhất sao? Rõ ràng là không được coi trọng nhất, chướng mắt nhất thì có."
Bà Hoa lớn tiếng quát lên: ""Câm miệng, người lớn nói chuyện trẻ con không cần chen miệng vào, tuổi còn nhỏ mà đã hỗn với người lớn, lớn rồi không phải loại người tốt lành gì, Quốc Khánh à, con hãy ly hôn đi, mẹ lại tìm người khác sinh con trai cho con, trong nhà không có con trai nối dõi tông đường là không được."
Vốn nghĩ từ từ để qua mấy ngày rồi sẽ khuyên, nhưng bây giờ một giây cũng không thể nhịn được.
Con trai của mình chỉ có thể nghe lời, che chở và hiếu thuận với bà ta.
Chưa kể bây giờ Hoa Quốc Khánh còn đang kiếm được rất nhiều tiên, xem ra những ngày tháng tốt đẹp của bà ta sắp tới rồi!
Ánh mắt ông Hoa lóe lên: "Quốc Khánh, trong ba anh em các con, chỉ có mình con là không có con trai, con kiếm được tiền rồi thì cho ai tiêu chứ?" Ông Hoa hung hăng giậm chân một cái: "Con gái thông minh lanh lợi thì có ích gì? Học cho giỏi thì cũng là người ngoài, cuối cùng cũng sẽ gả sang nhà người ta, con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp."
Mỗi câu mỗi chữ đều xoáy vào lòng Hoa Quốc Khánh, đây chính là lời mà gia đình ông quan tâm nhất có thể nói ra ư? Sao ông lại thấy mấy lời này như những chiếc gai nhọn đâm vào lòng mình, khiến cho cả trái tim cũng nguội lạnh.
Hoa Quốc Khánh nhịn không được mà nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Gia nghiệp chỗ nào? Chỉ là một cái quán bé tí, cha cũng đánh giá con quá cao rồi."
Thật ra ông cũng chỉ làm công cho con gái, mỗi tháng nhận tiền lương, cái gì cũng không cần bận tâm, năng lực và đầu óc của cô hơn ông rất nhiều.
Ông Hoa bày ra tư thế của một người làm chủ gia đình, nhìn qua vô cùng uy nghiêm: "Cái quán đó cũng kiếm được không ít tiền còn gì, đến lúc đó mua một căn phòng ở trong huyện, xong rồi khai trương một cửa hàng, cũng coi như là sự nghiệp thành công, về sau truyền lại cho cháu trai của Hoa gia. Cha nói con biết, bây giờ một là con một ly hôn rồi tái hôn, sinh một đứa con trai. Hoặc là chọn một đứa cháu trai kế thừa hương khói và gia nghiệp của con, nhanh chọn đi"
Quả nhiên có tiền đều biến thành một con quỷ, một đám nhà quê không hiểu chuyện đời.
"Phụt." Hoa Dạng không nhịn được mà bật cười, tình huống này giống y như những gì cô đã đoán từ trước.
Bởi vậy cho nên Hoa Dạng đã sớm đề phòng.
Nếu bọn họ có thể lấy một đồng từ trong tay cô thì coi như cô thua.
Bà Hoa hung hăng trừng cô: "Con ranh này cả ngày cười như điên như khùng vậy, có gì buồn cười? Ông mày đang nói chuyện nghiêm túc có biết không hả..."