Tranh luận cùng đám người bỉ ổi này thật phí thời gian, có biết vậy cô đã không thèm về đây, tết đoàn viên cái gì chứ? Về để bọn họ bóc lột chiếm tiện nghi thì cóI
Bà Hoa chưa từng đọc sách nên cũng chả nhận biết được mấy con chữ, nghe Hoa Dạng nói vậy liền lật ra xem, tò mò hỏi: "Trên này viết gì vậy?"
Hoa Chí Hồng thò đầu qua nhìn, vẻ mặt có chút khó xử: "... Quà tặng bạn học Hoa Dạng, học sinh xuất sắc của trường trung học cơ sở số 1 huyện Vân."
Muốn đoạt đồ của người ta, cũng phải nhìn xem mình cướp cái gì.
Máy radio này có tên của chính chủ đầy đủ rõ ràng, muốn nhắm mắt nhận bừa cũng không chiếm lí nổi.
Chưa kể, Hoa Dạng là người không chịu thiệt bao giờ, cô nguyện ý cho là một chuyện, cướp đoạt lại là một chuyện khác.
Hoa Chí Hồng vừa nói dứt lời thì Hoa Dạng liên nở nụ cười ngọt ngào: "Bà Hoa, tên của bà gọi là Hoa Dạng sao? Ưu tú đến nỗi cục giáo dục còn tặng đồ cho bà, huyện trưởng đều biết tên của bà, quá đỉnh!"
Tất cả mọi người: "..."
Hoa Dạng chậm rãi lấy ra một tờ báo: "Tiện thể, tờ báo này tặng cho các người."
Chính giữa mặt báo là bức ảnh Hoa Dạng đang đứng nhận máy ghi âm, không khí liền lâm vào một mảnh xấu hổ, bởi vì từ nãy đến giờ những hành động của bà Hoa chả khác gì một trò hâ.
Hai vợ chồng ông Hoa cũng chỉ có thể ở nhà tác oai tác quái, ở trong thôn cũng không dám hó hé gây sự với ai, chỉ là lân này bọn họ xui xẻo mới đụng phải cái đỉnh cứng như Hoa Dạng.
Hành vi cướp đoạt đồ vật, vẫn phải nhận trừng phạt thích đáng.
Đôi mắt đen như mực của Hoa Dạng nhìn chằm chằm vào bà Hoa, làm cho bà ta không tự chủ được mà khẽ rùng mình một cái.
"Không liên quan đến tôi, là Hoa Vũ khuyến khích, nó nói nhà của thằng ba kiếm được nhiều tiền lắm, cả nhà đều phất rồi, trong mắt không còn ai nữa, ngay cả người làm cha làm mẹ như chúng ta đều không để ở trong mắt, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết trong gia đình, vậy nên tôi mới nghĩ ra cách này để trấn áp xuống, để người một nhà chúng ta vẫn tương thân tương ái...
Hoa Dạng vừa nghe mấy lời này liền nhướng mi, ồ, xem ra Hoa Vũ có tiến bộ hơn xưa, còn học được chiêu mượn gió bẻ măng cơ đấy? Dám nấp sau lưng bà Hoa rồi ra tay với nhà cô à, cũng ghê gớm thật!
Hoa Quốc Khánh nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hoa Vũ: "Hoa Vũ đâu? Nó đâu rồi?"
Bà Hoa vì chột dạ nên lập tức khai ra: "Ở trong phòng của nó."
Hoa Quốc Khánh nổi giận đùng đùng phá mở cửa phòng, đem Hoa Vũ đang co rút ở trong phòng kéo ra, hung hăng ném trên mặt đất.
"Tiểu Dạng nhà tao kiếp trước đào mộ tổ tiên nhà mày hay là có thù oán sâu đậm gì? Tại sao mày cứ muốn hại con gái tao hết lần này đến lần khác hả?"
Sắc mặt Hoa Vũ trắng bệch, cả người run cầm cập, nỗ lực phủi sạch quan hệ: "Chú ba, cháu không có, bà nội già rồi nên nói linh tinh, không đúng, là do bà ấy cố tình vu khống cho cháu...
Hai bên thái dương bà Hoa liên tục giật giật, bà ta tức điên chạy tới giữ chặt Hoa Vũ, gào thét vô cùng thảm thiết.
Hai vợ chông Hoa Quốc Sinh đau lòng cho con gái nên đi lên ngăn cản, tình cảnh rối tung rối mù.
Hoa Dạng nhìn thấy hết ở trong mắt, khẽ lắc đầu, trên không nghiêm túc thì dưới không dạy được ai, thật ra Hoa Vũ cũng giống như bà Hoa, cả hai người bọn họ đều ích kỷ và nham hiểm như nhau, đúng là chó chê mèo lắm lông.
Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, không có ý định tiến lên khuyên giải.
Bọn họ cũng không phải giấy, điểm giới hạn cứ bị khiêu chiến hết lần này đến lần khác, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Hoa Quốc Lập gấp đến dậm chân, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng lớn: "Được rồi, đừng có làm loạn nữa, tết nhất rồi, người ngoài biết được có thấy mất mặt không?”
Ông vốn là người rất sĩ diện, cũng rất coi trọng thân phận đội trưởng đội sản xuất của mình, sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài sẽ không ngồi được vị trí đội trưởng nữa.
Cuối cùng bà Hoa cũng đánh mệt rồi, vỗ ngực thở hổn hển, miệng vẫn không ngừng mắng chửi.
Mặt Hoa Vũ đã bị sưng lên, khóe miệng bị rách, tóc xù lên giống như kẻ điên, hai mắt đẫm lệ, bộ dạng vô cùng yếu đuối nhu nhược.
Tết nhất cũng không yên, Hoa Quốc Lập tức điên lên, ai ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy Hoa Dạng bưng một chén cơm ăn, mặt ông tái xanh lại: "Hoa Dạng, cháu còn có tâm trạng để ăn sao?"
Hoa Dạng đang ăn bánh canh thơm phức, sợi bánh canh dai dai nên nhai ngon cực kì, hương vị cũng rất đậm đà, húp một ngụm nước hầm cả người đều ấm lên.
Cô hơi ngước mắt lên nhìn lướt qua hoàn cảnh trước mặt: "Các người thích làm ầm ï với thích đóng kịch như vậy, còn không cho cháu ăn sao? Với lại cháu cũng không có ăn đồ ăn nhà bác, cần bác quản à?" "Bác là người lớn trong nhà, thái độ của cháu như vậy là sao?"