Hoa Quốc Khánh vừa nghe con gái khen tay nghề của mình thì tươi cười đắc ý: "Được, vậy để cha nấu món này cho con."
Thật ra thì ông cũng chỉ biết làm vài món đơn giản, nhưng được Hoa Dạng khen như vậy, Hoa Quốc Khánh bỗng cảm thấy bản thân cứ như một đầu bếp xuất sắc.
Người nhà họ Hoa hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút kỳ quái.
Ông Hoa nheo mắt một cái, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ không vui.
Món bánh canh làm khá đơn giản, nhào bột tạo thành cục, không quá lỏng hay quá dính, trong nhà có cà chua, bắp cải, thịt thì rửa sạch rồi thái nhỏ, bắc chảo lên cho cà chua vào xào cho đến khi cà chua ra nước, lại đổ bắp cải bào sợi và thịt heo đã thái nhỏ vào xào cùng.
Đun nước sôi thì mở nắp, chờ đến khi có mùi thơm lừng bay ra, lại cho bánh canh vào, khuấy đều rồi vặn lửa nhỏ để đun sôi, cho hành lá cắt nhỏ vào, nêm gia vị cho vừa miệng.
Hoa Quốc Khánh múc một chén ra, bỏ vào hai giọt dâu mè, món ăn chính thức hoàn thành.
Lúc này Hoa Dạng ngồi dưới mái hiên nhà mình phơi nắng, ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu lên người cô một tia sáng nhu hoà, làm cô hơi hơi nheo mắt lại.
Hoa Dạng ngửi thấy mùi hương thức ăn thì khịt khịt cái mũi nhỏ, tiếng nhạc hay vang lên bên tai: "Nơi hoa đào nở rộ, có quê hương thân thương, cây đào soi bóng xuống mặt nước trong vắt... Giai điệu hay, lời bài hát cũng hấp dẫn không kém, giọng hát đầy tình cảm như bao trùm cả khoảng sân.
Chỉ là, khoảng thời gian tốt đẹp luôn bị những bóng ma khó chịu chen ngang, quả nhiên một bóng người từ đâu chạy tới, bàn tay to nắm lấy máy radio trên chân Hoa Dạng, lấy xong liên xoay người rời đi.
Người vừa ra tay giật đồ là bà Hoal
Hoa Dạng bị động tác của bà ta làm cho choáng váng, cô vội hét lên: "Cướp, cướp đồ, cha, mẹ, có yêu quái cướp radio của con, chúng ta hãy đến đồn cảnh sát để gọi báo án đi."
Một tiếng ồn ào này làm tất cả mọi người đều chú ý, Trương Tuệ là người thứ nhất chạy ra, vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Tiểu Dạng, ai cướp đồ của con?"
Ở trong sân nhà mình còn có người ngang nhiên cướp đồ?
"Là bà nội." Hoa Dạng chỉ ngón tay vào bà Hoa, cảm thấy kinh tởm quá sức.
Trước kia bà ta phớt lờ cô, coi cô như không tồn tại, lạnh lùng bạo lực rồi chì chiết đủ kiểu, bây giờ lại ra tay cướp đoạt, lớn già đầu còn không hiểu chuyện!
Hoa Quốc Khánh không dám tin, ngơ ngác nhìn máy radio trong tay mẹ mình, đây là giải thưởng của Tiểu Dạng mà phải không?
Bà Hoa hai tay chống nạnh, đúng lý hợp tình mắng lại: "Cướp cái gì? Có biết nói chuyện hay không? Tao là bà nội của mày, lấy đồ của mày xem xem một chút thì làm sao? Còn muốn đi kiện tao? Sao tao lại có một đứa cháu bất hiếu như mày vậy hả?"
Bà vừa khóc vừa kể khổ, trên mặt nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nhìn qua có chút doạ người: "Quốc Khánh, mẹ cực khổ nuôi con lớn, cưới vợ thành gia cho con, đến lúc già rồi các con chê bai, cảm thấy chán ghét bà già này rồi phải không?”
Bà Hoa cũng là một người cáo già, nước mắt nói đến là đến, giống như nhận hết mọi sự ủy khuất vậy.
Hoa Quốc Khánh bị loại thủ đoạn này của bà ta nắm trong lòng bàn tay, để ông quay mặt về hướng đông, ông cũng không dám quay mặt về hướng tây, là điển hình của một đứa con ngu hiếu. Nhưng lúc này, vẻ mặt của Hoa Quốc Khánh trông rất khó coi: "Sao con có thể ghét bỏ mẹ chứ? Mẹ, đang êm đẹp mẹ đoạt radio của Tiểu Dạng làm cái gì? Nhanh trả cho nó đi"
Máy radio này là một đồ vật có ý nghĩa đặc biệt đối với Hoa Dạng, ông cảm thấy dù thế nào thì bà ấy cũng phải trả lại cho cô.
Bà Hoa sửng sốt, quả nhiên, con trai sắp vượt khỏi tâm kiểm soát của bà, cơn tức giận mà bà kìm nén nửa năm nay lại trào lên.
"Đây rõ ràng là đồ mà mẹ bỏ tiền ra mual"
Quốc Khánh là do bà sinh, đồ của nó cũng là của bà, đồ của con gái nó cũng là của bà, bà ta thích lấy thì lấy, tụi nó còn có thể làm gì được?
Hoa Quốc Khánh sợ ngây người, mẹ của ông vậy mà thản nhiên nhắm mắt nói dối, còn đổi trắng thay đen, điên rồi sao? Trước kia bà đâu có như thế này?
Ông chưa bao giờ biết mẹ mình lại ngang ngược vô lý đến vậy!
Thật ra, trước đây Hoa Quốc Khánh vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, cố làm hài lòng cha mẹ, cho nên lâu dần cũng quên luôn bản chất của bọn họ vốn chả tốt đẹp gì.
Ông là người ít được cưng chiều nhất trong gia đình, và cũng là người hiếu thảo nhất, bởi vì thiếu tình yêu thương nên luôn khao khát cha mẹ sẽ chú ý đến mình.
Bà Hoa thấy vẻ mặt khó chịu của Hoa Quốc Khánh, lập tức dùng những cách trước đây để trấn áp con trai: "Quốc Khánh, cho dù con kiếm được nhiều tiền, thì con cũng là con trai của mẹ và con phải nghe lời cha mẹ, không được làm trái ý chúng ta."