Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 130: Trèo Cao




Mặt ông Hoa nhanh chóng đỏ bừng lên vì xấu hổ: "Suốt ngày chỉ biết ăn với ăn, mày là quỷ chết đói đầu thai à."

Hoa Quốc Khánh vừa nghe câu này thì sắc mặt cũng thay đổi theo, ông kéo con gái ra sau lưng, tức giận nhìn chằm chằm cha mình, cảm thấy cực kì hoang mang, ai đời lại đi nói cháu gái ruột của mình như vậy?

Hoa Chí Hồng cũng cau mày lên tiếng: "Ông nội, tết nhất nói cái gì mà ma với quỷ vậy, không sợ xui xẻo à?"

Trương tuệ lấy một túi toàn là giấy khen học sinh giỏi với phiếu điểm ra rồi đưa cho ông Hoa: “Cha, cha xem một chút, Hoa Dạng nhà con kỳ thi nào cũng đứng đầu khối hết, còn nhận cả phỏng vấn, cha có biết phỏng vấn là gì không? Chính là báo chí tin tức này nọ, cả đời nhà họ Hoa chúng ta không có đứa nhỏ nào ưu tú như vậy đâu."

Chướng mặt con gái bà sao? Vậy thì thử so sánh xem, coi ai thua kém hơn ai?

"Lên báo?" Nhóm người già vừa nghe mấy lời của Trương Tuệ, ai nấy đều sửng sốt, đó là nơi chỉ những nhân vật lớn mới được lên, một đám tiểu thôn hương dã như bọn họ cũng chỉ có thể nhìn mà mơ ước: "Ông Hoa, mộ phần tổ tiên nhà ông bốc khói rồi."

Tâm trạng của ông Hoa hết sức phức tạp, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ nhìn nhận Hoa Dạng một cách nghiêm túc, một đứa cháu không đáng chú ý mà thôi, thậm chí ông còn cảm thấy đứa nhỏ này thua xa Hoa Vũ nhà thằng hai.

Nhưng mà tại sao nó lại có thể xuất sắc đến vậy? Đều che hết ánh sáng của những người khác rồi.

"Cái này thì có gì mà hiếm lạ? Chí Hồng nhà tôi là học sinh cao trung, tương lai là sinh viên đại học, cũng là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng ta."

Ông ta vẫn luôn cảm thấy cháu đích tôn mới là quang tông diệu tổ, là sự tồn tại xuất sắc nhất trong nhà họ Hoa.

Hoa Chí Hồng rất ngại ngùng, cậu ta còn chưa có thi lên đại học đâu, ông nội đã thổi phồng như vậy rồi, lỡ như thi không đậu thì sao?

"Ông ơi, Tiểu Dạng xuất sắc hơn cháu nhiều, cháu tự thấy mình không thể so sánh với em ấy được, với lại thi đại học cũng rất khó, không phải muốn vào là vào được đâu, cháu có thể thi vào một trường kỹ thuật đã rất hài lòng, đó cũng là may mắn lắm rồi."

Cậu ta cố gắng lấp liếm, thật sự quá mệt mỏi, chả lẽ phải kể huych toẹt ra mấy chuyện của Hoa Dạng, để cho bọn họ mở rộng tâm mắt.

Ông Hoa nhíu mày không vui, cái gì gọi là không so được với Hoa Dạng?

"Cháu nha, cái gì cũng tốt chỉ là quá mức khiêm tốn, đối với cháu thì thi đại học quá dễ dàng, vê phần Hoa Dạng, không phải mới đứng nhất có một năm thôi sao? Trời sinh chỉ số thông minh của con gái luôn không bằng con trai, càng lên cao càng tụt lại, có khi cao trung chưa chắc đã thi đậu."

Trương Tuệ tức muốn chết, nói gì vậy chứ? Không lẽ Hoa Dạng không phải là cháu gái ruột của ông ấy hay sao?

Hoa Quốc Khánh nghe xong, trong lòng cũng không thoải mái: "Cha, chỉ số thông minh của Tiểu Dạng là cao nhất của cả khối đấy, mấy giáo viên cũng đã nói, phải xem Tiểu Dạng là trọng điểm để bồi dưỡng, tranh thủ thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, tương lai miễn bàn có bao nhiêu xán lạn.”"

Danh tiếng của Thanh Hoa Bắc Đại đủ lớn, cho dù là người dân ở nông thôn cũng từng nghe qua, đều sẽ trừng mắt ngay tại chỗ.

Ông Hoa lại không cho là đúng, chỉ nghĩ con trai thứ ba của mình đang nói khoác, vì vậy ông quay sang nói với cháu trai: "Chí Hồng, cháu nghĩ kỹ chưa, thi Thanh Hoa hay là Bắc Đại? Ông càng thích Bắc Đại hơn."

Ông Hoa thật sự cho rằng cháu trai của mình ưu tú đến mức có thể chỉ trỏ lựa chọn các trường đại học trên toàn quốc, việc nắm lấy Bắc Đại Thanh Hoa cũng không phải nói chơi, ừ, ông ta phải suy xét cẩn thận một chút, xem trường đại học nào thích hợp với cháu đích tôn của ông.

Hoa Chí Hồng sắp khóc đến nơi, ai mà không thích Thanh Hoa Bắc Đại? Trong các trường đại học danh giá hàng đầu ở Trung Quốc, những người có thể thi đậu vào học đều là những người thành đạt trong cuộc đời.

Sinh viên tốt nghiệp khi đi nhậm chức ở địa phương, có thể trực tiếp vào thẳng các cơ quan chính quyền quận, huyện, có thể nói điểm xuất phát rất cao.

Vấn đề là, Bắc Đại Thanh Hoa không nhìn trúng cậu ta nhaI

Hoa Dạng ở một bên xem đến vui vẻ, vô tư không biết sợ là gì, thật dám nghĩ, còn mơ tới cả Thanh Hoa Bắc Đại cơ đấy!

Ông Hoa quay đầu bắt gặp khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn thế nào cũng giống như đang cười nhạo ông, vì thế liên tức giận mắng: "Mày cười cái gì? Mày cảm thấy anh họ của mày không có bản lĩnh đó hay sao?"

Hoa Dạng vốn dĩ không có ý định làm hài lòng bọn họ, trước kia không quan tâm tới cô, sau này cô sẽ khiến cho bọn họ có muốn trèo cao cũng không tới.

"Trong lịch sử của huyện chúng ta, chưa từng có học sinh nào thi đậu vào hai trường đó, anh họ có thể lấy một cái để làm mộng đẹp rồi phấn đấu cũng được, nói không chừng có thể ghi danh vào lịch sử giáo dục của huyện đó. Được rồi, nhân lúc trời chưa tối, mau đi thôi."