Ông Hoa vừa nghe người khác nhắc đến Hoa Quốc Khánh, trong lòng thầm chửi một tiếng, thằng ba nói đi là đi, đã vậy còn một đi không trở lại, làm ông ta tức điên lên.
Nếu như Hoa Quốc Khánh ở nhà thì tốt rồi, rất nhiêu việc đồng áng đều có thể để ông làm, dù là ra ở riêng thì cha mình kêu phụ chẳng lẽ nó còn có thể từ chối?
Thằng hai vốn là người láu cá, ngoài miệng nói thì dễ nghe nhưng chưa bao giờ phụ giúp gì cả, nhưng thằng ba thì khác, bởi vì tính nó từ nhỏ đã thật thà dễ bảo.
"Không thể nào, chắc do bận quá, với lại dạo này nhà bọn nó làm ăn cũng phát đạt, chắc là không bỏ được."
Ông Hoa còn có thể nói gì bây giờ? Hiện tại ông cũng không biết gia đình Hoa Quốc Khánh đang ở chỗ nào, nói cháu đích tôn nhắn với hoa Dạng bảo thằng ba về nhà, nhưng mãi vẫn chả thấy tin tức.
Một ông già khác lại cười ha hả rồi nói: "Đã nói là ông có phúc mà, một đứa con trai là đội trưởng đội sản xuất, hai đứa còn lại đều mở cửa hàng buôn bán, thật sự làm người khác hâm mộ, nghe nói nhà thằng hai ở trên trấn mở tiệm tạp hóa làm ăn rất được đúng không, không biết thằng ba như thế nào?"
Trong lòng ông Hoa thầm than khổ, nhà thằng hai nói mở cửa hàng tạp hóa ở trên huyện, kết quả lại xa trời lạ đất, tìm không được mặt tiền mở quán, đành phải xám xịt trở về, mở một cửa tiệm trong trấn, vì sợ xấu hổ với bà con trong thôn nên cả nhà ở lại ngay cửa hàng, ít khi nào về nhà.
Hiện tại trong nhà họ Hoa chỉ có hai vợ chông Hoa Quốc Lập với bọn họ, trong nhà thật sự rất vắng vẻ. "Thôi thôi, một tên ngốc thì có thể buôn bán gì chứ, vốn dĩ nó không biết kinh doanh là gì, không lỗ vốn là đã tốt lắm rồi, ở bên ngoài gặp trắc trở nhiều thì mới trưởng thành được..."
Ông Hoa rất bất mãn với cả nhà Hoa Quốc Khánh, cảm thấy một nhà ba người không có đứa nào hiếu thuận.
Lúc này, âm thanh xe kéo từ xa vọng lại, cả đám nheo mắt nhìn qua đó: "A, phía trước không phải là... thằng ba nhà ông đó sao? Sao nó lại thay đổi nhiều như vậy? Suýt nữa là tôi nhận không ra rồi, bên người nó là Trương tuệ hả? Còn kia là cháu gái ông sao? Lạ thật, sao lại giống như thay đổi thành người khác vậy?"
Đừng nói là hàng xóm không nhận ra, ngay cả người cha ruột là ông ta còn không nhận ra nữa là.
Xe kéo dừng lại ở bên cạnh đám người, Hoa Quốc Khánh nhảy xuống như bay, đỡ lấy cánh tay của ông Hoa: "Cha, con trở về rồi đây."
Hoa Quốc Khánh nhút nhát ngày xưa, nay đã biến thành một người khéo léo hào phóng, mang một chiếc áo khoác len màu đen, chân đi giày da, quàng khăn cổ màu đỏ, nhìn rất có tinh thần, cả người vô cùng hăng hái, có khí chất và dáng vẻ của một người thành công.
Tiền là lá gan của đàn ông, lời này đúng là không sai.
Vẻ mặt của ông Hoa có chút giật mình, đây là đứa con trai thứ ba của ông ta sao? Cảm giác rất xa lạ, nhìn có vẻ nó kiếm được khá nhiều tiền, vậy mà một đồng cũng không gửi về cho nhà ông. Trong lòng ông Hoa dâng lên một cỗ lửa giận: "Anh còn biết trở về sao, tôi còn tưởng là anh chết ở bên ngoài rồi, không quan tâm người nhà nữa, anh, thật là..."
Hoa Chí Hồng đỡ hai mẹ con Trương Tuệ xuống xe, hôm nay bà mang một cái áo lông vũ thời trang, tóc uốn nhẹ theo nếp, phối cùng với giày cao gót, nhìn qua có vẻ rất sành điệu. Tất cả đều là đồ do Ho Dạng đặt mua, gu thẩm mỹ của cô tốt hơn người bình thường nhiều, không phải xanh đỏ lòe loẹt nhưng nhìn phong cách rất tây.
Hoa Dạng lúc này cũng mang một cái áo lông vũ màu hồng nhạt, đội chiếc mũ màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, như một cô công chúa nhỏ xinh xắn.
Cô ôm một cái lò sưởi trong tay, cười tủm tỉm gọi một tiếng ông nội, ông Hoa thấy cô ăn mặc đắt tiên như vậy, trong lòng càng thêm tức giận.
Một đứa con gái lại mang đồ đắt tiên như vậy, chỉ tổ lãng phí tiền của.
Ông Hoa nghĩ thầm, tiền của nhà họ Hoa phải dùng ở trên người đàn ông thì mới xứng đáng!
Hoa Dạng thấy thái độ của ông Hoa cũng không tức giận, cô cần gì phải nói lý với một ông già cố chấp, chỉ cần lễ phép cho tròn phận con cháu là được.
Nhìn đi, cho dù cô không nói gì thì Hoa Quốc Khánh cũng sẽ ra mặt bảo vệ cô: "Cha, Tiểu Dạng đang chào cha đó."
Ở chung với cô nửa năm này, ông đã coi con gái bảo bối là viên ngọc quý trên tay, vô cùng nâng niu.
Đương nhiên, sau khi Hoa Dạng tẩy não thành công thì bây giờ tư tưởng của Hoa Quốc Khánh cũng đã có sự thay đổi lớn.
Nhưng ông Hoa lại không biết điều này, ông ta vẫn tiếp tục bày ra vẻ xa cách. Hoa Dạng thấy vậy thì trực tiếp làm lơ ông Hoa, cô sờ bụng của mình, vừa muốn ăn đồ ăn vặt nhưng cũng muốn ăn cái gì đó ấm ấm một chút: "Đói quá, không biết có cái gì ăn ngon không nhỉ?"
Cô cũng không phải cái túi trút giận, thích làm cái gì thì làm cái đó, đã cho thể diện mà còn làm mình lảm mẩy thì thôi tạm biệt.