Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 127: Âm Mưu




Hoa Dạng không nóng nảy, nhưng chủ nhà lại đang rất là gấp gáp: "Bạn nhỏ, căn nhà kia của tôi nằm ở vị trí đắc địa, là đoạn đường vàng nha, thật sự rất thích hợp để mở quán bán hàng, nếu cháu bở lỡ, cháu sẽ không tìm được chỗ nào..."

Đây mới chính là nguyên nhân khiến ông ta ngang nhiên lật lọng, thời đại bây giờ có rất ít người muốn bán nhà, hơn nữa ngôi nhà của ông ta lại nằm ở vị trí thuận lợi như thế, cho nên càng thêm hiếm có khó tìm.

Hoa Dạng cười hì hì nói: "Mấy ngày hôm trước cháu có lên thành phố một chuyến, phát hiện nơi đó mới thật sự là chỗ tốt để kinh doanh buôn bán, người dân ở đó rất nhiều, huyện thành nho nhỏ của chúng ta căn bản không cách nào so sánh với nơi đó. Nói thật cho chú nghe, nhà cháu đang nhờ người tìm thuê mặt bằng trên đó để mở chi nhánh đấy."

Chủ nhà ngây ngẩn cả người, không phải chứ?

Hoa Dạng vẫn đang thao thao bất tuyệt nói về tương lai tốt đẹp khi mua nhà ở thành phố, dù cô nói khoác nhưng mặt không hề biến sắc: "Nơi đó ấy à, thật sự là một vị trí tốt để mở quán bán hàng, sau khi nổi tiếng chắc chắn sẽ khiến cửa hàng nhà cháu một bước lên trời, dù sao khoảng cách cũng không xa lắm, rượu thơm không sợ hẻm sâu."

Chủ nhà tức muốn hộc máu, đứa nhỏ này nói thế là có ý gì? Muốn thế nào nữa đây?...

Cuối cùng Hoa Dạng cũng mua được căn nhà với giá ba nghìn năm trăm khối như ý muốn, chưa kể chủ nhà còn phải thấp giọng năn nỉ cô mua.

Vì con trai của lão Vương thích một ngôi nhà ở thành phố H, ông đã trả tiền đặt cọc và chỉ chờ phần còn lại. Ông ta muốn bán giá cao thì phải có người mua. Có rất nhiều người hỏi, nhưng cũng chỉ có một số ít người chịu mua, Hoa Dạng đã là người ra giá cao nhất rồi.

Đàm phán vốn dĩ là một cuộc tranh giành về mọi mặt, tố chất tâm lí của Hoa Dạng rất tốt, không mua căn nhà này cũng chả sao, nhưng chủ nhà lại không như thế, bởi vì ông ta đang cần tiền gấp, cuối cùng đành phải bán đi.

Hoa Dạng ra vẻ miễn cưỡng mua nó, còn đưa ra một cái yêu cầu, đó là trong vòng một ngày ông ta phải dọn xong đồ đạc và rời đi, sau đó thì cô mới thanh toán nốt số tiên còn lại.

Chủ nhà nhìn cô nhóc trẻ tuổi nhưng vô cùng trưởng thành ở trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực.

Đúng là sóng sau xô sóng trước, sóng trước dập dìu bên bờ biển.

Gian hàng của vợ chồng Hoa Quốc Khánh đã đóng cửa. Hiện tại vì trời đã tối nên cả hai đều lạnh run, mặc dù trên người đã trang bị đầy đủ nào là khăn lông, áo bông... cũng không ngăn được cái lạnh thấu xương.

Muốn bày quán bán hàng kiếm tiền, đương nhiên phải chịu khổ, mùa xuân thì gặp mưa gió bão bùng, mùa hè nắng nóng khó chịu, mùa đông lạnh như băng, tóm lại là trăm ngàn cay đắng.

Bởi vậy mới nói, kiếm tiền rất khó chứ đâu dễ dàng gì!

Hoa Dạng cầm bình nước nóng đi tới, trên tay còn xách theo một cái ly giữ ấm, bên trong chứa trà gừng, có tác dụng làm ấm bụng và xua tan khí lạnh.

Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ thay phiên nhau uống. Thoáng chốc cả người liền thấy ấm áp.

Trên tay Hoa Quốc Khánh cầm cái bánh bao nóng hổi do con gái mới đưa, miệng đầy dầu ăn, đây là bánh do Hoa Dạng tự làm, cô đã tỉ mỉ chọn phần thịt heo ngon nhất rồi cẩn thận làm nhân bánh, cắn một miếng là thấy ngon và thơm cực kì, ông ăn đến nỗi cả người đều cảm thấy thoả mãn.

"Tiểu Dạng, hôm nay con chạy đi đâu vậy? Cứ mờ ám thảo luận gì với bà Trương đấy, có phải con đang âm mưu gì không?”

Hoa Dạng đột nhiên dừng lại bước chân, cười tủm tỉm nói: "Cha mẹ, con có món quà tặng cha mẹ."

Trương Huệ vừa ăn hai cái bánh to vừa hỏi: "Cái gì vậy?"

Hoa Dạng lấy ra một chùm chìa khóa, bước tới mấy bước, hơi ngôi xổm người, mở một cánh cửa gõ, đẩy cửa mà tiến vào.

Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ sợ ngây người, đồng thời có chút ngỡ ngàng, ủa, đây không phải cửa hàng mặt tiên đối diện sao?

"Tiểu Dạng, đừng xông vào, đây là nhà của người khác..."

Đèn bật sáng, Hoa Dạng nhìn quanh căn phòng trống không, khóe miệng khẽ cong lên: "Bây giờ đây là nhà của chúng ta rồi. Có hai phòng ngăn cách, một phòng con sử dụng để mở cửa hàng, phòng còn lại thì tạm thời cứ để đó mai mốt sẽ tính sau. Nào, cha mẹ tới đây xem thử đi, đừng ngại."

Cửa sau thông với một cái sân khác, Trương Tuệ trông thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tốt quá đi mất!

Căn nhà hiện tại mà bọn họ ở quá chật hẹp, chưa kể việc rửa nguyên liệu cũng rất bất tiện.

"Chỗ này khoảng ba mươi mét vuông." Hoa Dạng dẫn hai vợ chồng đi tham quan khắp nhà: "Chà, còn có cả giếng nữa này, mai mốt con sẽ cho người đặt máy bơm nước vào, đến lúc đó tha hồ mà xài, vừa tiện nghỉ lại tiết kiệm chỉ phí. Mẹ ơi, mẹ thấy đặt ở chỗ nào thích hợp nhất?"