Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 125: Trò Đùa




Vốn dĩ Hoa Dạng dự định về quê trước ba ngày để ăn tết, nhưng mà cũng chỉ là dự định mà thôi, bây giờ đã sắp tới đêm giao thừa, cô vẫn chưa đi được.

Thật ra đối với Hoa Dạng mà nói, có trở vê hay không cũng không sao cả, ở lại huyện thành ăn tết cũng không có vấn đề gì, dù sao cô cũng không có chút tình cảm nào với cái gia đình kia.

Vợ chồng Hoa Quốc Khánh lại không giống vậy, nơi đó chính là gốc rễ của bọn họ, ngày thường không về thì không sao, nhưng ăn tết thì nhất định phải quay về. Bởi vì không chỉ về để thăm hỏi bà con hàng xóm mà còn phải tế bái ông bà tổ tiên.

Càng gần đến tết, việc buôn bán cũng càng thêm thuận lợi, một ngày nhà Hoa Dạng có thể bán hơn một ngàn cân thịt kho tàu, tương đương với kiếm được gần một ngàn khối.

Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh luyến tiếc cơ hội kiếm tiền tốt như này, nên sau đêm giao thừa đã lập tức quay lại, Hoa Dạng đang bận tay, chỉ chào hỏi một tiếng, lại lập tức vội vàng làm việc.

"Tiểu Dạng." Bà Trương phấn khởi chạy tới báo tin: "Hôm bữa cháu trả giá ba ngàn năm, đối phương đã đồng ý rồi."

Chỗ mà bà Trương nhắc đến là một cái cửa hàng có mặt tiền gần chợ.

Còn phòng ở thì đối phương chào giá quá cao, Hoa Dạng không muốn mua, kiên quyết đưa ra một mức giá nhất định.

Về phần đối phương có chịu bán hay không cũng tuỳ bọn họ, dù sao cô cũng không gấp.

Chuyện này cứ như thế kết thúc trong không vui. Mấy ngày nay quá bận rộn, Hoa Dạng cũng không hỏi nhiều đến việc này, bây giờ vừa nghe tin liền tò mò: "Sao lại dễ đồng ý như vậy? Đây là gần Tết rồi nên mới như thế sao?"

Bà Trương đã hỏi thăm tình huống một chút, ban đầu đối phương ra giá rất cao, làm cho mấy người tới xem phòng đều không dám rớ vào, cho nên ngay cả người trả giá cũng không có. Hiện tại đã gần đến tết, đương nhiên không còn ai đến xem phòng nữa, bởi vậy bây giờ bọn họ mới đồng ý với giá mà Hoa Dạng trả.

"Gia đình người kia dự định đến thành phố H ăn tết, nên yêu cầu chúng ta phải thanh toán tiền phòng trong một lần."

Chuyện này có thể, bởi vì trong tay Hoa Dạng vẫn còn tiền, không giống lần trước phải trả góp theo đợt.

"Hôm nay sở quản lý bất động sản còn mở cửa không?”

Bà Trương đã sống ở trấn trên khá lâu, đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay: "Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm nay, ngày mai sẽ nghỉ tết."

Có thể là đối phương đã kéo dài đến mức không thể kéo dài hơn, nếu còn không đưa ra quyết định, chắc là sẽ kéo dài tới sang năm. Hoa Dạng nghĩ nghĩ một hồi, cố ý đến tìm vợ chồng nhà họ Trương đi cùng cô một chuyến, chủ nhà kia nhìn thấy lão Trương thì hơi nhăn mày lại, hình như có chút do dự.

Hoa Dạng đều nhìn thấy tất cả, chân mày của cô hơi nhíu lại, chuyện quái gì đây?

Lão Trương không nói lời nào, chỉ an phận làm nhân chứng của mình, dáng vẻ nhìn qua cũng rất nghiêm túc, Hoa Dạng có thể tin được nhân phẩm của ông ấy.

Tròng mắt của chủ nhà xoay tròn một hồi, không tin tưởng lắm, vội lên tiếng dò hỏi: "Này bạn nhỏ, chỉ có mình cháu đến thôi sao? Cha mẹ cháu không đến à?”

Hôm nay Hoa Dạng mặc một cái áo lông vũ màu vàng nhạt, phối hợp với cái mũ lông xù, khuôn mặt trắng nõn có nét đáng yêu của trẻ con, nhìn cực kì dễ thương.

"Bọn họ đang bận, không thể đến được, nên để cháu đại diện đến xem nhà, chú có vấn đề gì không?"

Chủ nhà biết cô chính là con gái duy nhất của nhà họ Hoa, lần trước cũng là cô tới đây thương lượng với ông ta, nhưng ông ta vẫn theo bản năng mà xem thường đối phương, cùng lắm cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi.

"Tôi cảm thấy cái giá này quá thấp, muốn thương lượng tăng giá một chút..."

Không đợi ông ta nói xong, Hoa Dạng đã dứt khoát xoay người rời đi, cô chướng mắt loại người này nhất.

Bà Trương tức giận trừng mắt nhìn chủ nhà một cái, rõ ràng đã thương lượng tốt rồi, bây giờ lại đổi ý, còn muốn gì nữa?

Đây không phải đang đùa giỡn người khác sao? Ông ta xem chuyện mua bán nhà là trò đùa chắc?

Chủ nhà thấy vậy không khỏi lo lắng, vội vàng chạy theo ngăn Hoa Dạng lại, tươi cười lấy lòng: "Ấy, đừng đi mà, tôi vẫn chưa nói xong nha, không phải tôi tự nhiên đổi ý, mà là mới vừa rồi có người đã đồng ý trả bốn ngàn tệ."

Ông ta chạy theo như thế, Hoa Dạng đã lập tức nhìn ra dụng ý sâu xa của ông ta, khóe miệng cô cong lên: "Mới vừa rồi sao?"

"Đúng vậy, người kia vẫn còn ở đây." Chủ nhà ho khan một tiếng, có một người đàn ông mặc quân phục từ trong nhà đi ra, vóc dáng người kia rất cao, diện mạo bình thường không có gì nổi bật.

"Là tôi muốn mua căn nhà này, ai ra giá cao hơn thì mua được, đây là đạo lý thường tình đúng không?” Người đàn ông kia thoạt nhìn chính là một người vô cùng khôn khéo, vừa mở miệng đã nói ra lý lẽ không thể chối cãi.