"Quốc Khánh, ông thử cái áo khoác len màu đen này đi, nếu không vừa, trước khi ăn tết vân còn đổi kịp, qua năm xong sẽ rất phiền phức đó, đến lúc đó có muốn đổi cũng không được."
Hai vợ chồng vui vẻ phấn chấn thử đồ tết, Hoa Dạng cầm túi xách đi qua nhà họ Ngôn ở ngay bên cạnh.
Ngôn Mạch đang bận rộn sửa sang mọi thứ trong nhà, bà nội Ngôn nhìn chằm chằm cháu trai mình, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
"Bà Ngôn.
Sự giận dữ trên mặt bà cụ Ngôn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười hiền lành dễ mến: "Tiểu Dạng đến rồi sao."
Hoa Dạng nhìn một cái lập tức biết hai bà cháu này lại cãi nhau nữa rồi, mà cô lại chính là nguyên nhân khiến hai người họ mâu thuẫn, cho nên cô có hơi chột dạ: "Bà đừng giận nữa, chuyện này cháu cũng có một phần trong đó, chúng cháu chỉ muốn thử một lân xem sao, dù sao cửa hàng mặt tiền cứ để trống như thế không phải rất lãng phí sao? Bà nói có đúng không?"
Bà cụ Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, cháu trai bà làm rồi mới nói, hàng hóa cũng đã nhập về xong hết mới báo với bà là chuẩn bị khai trương cửa hàng, làm bà hoàn toàn trở tay không kịp, cho nên nói không giận thì là giả.
Chưa kể, bà chưa từng kinh doanh bao giờ, nên không biết phải làm sao mới tốt.
Hơn nữa bà cụ Ngôn cảm thấy, Ngôn Mạch thân là học sinh không phải chỉ cần chăm chỉ học tập là được sao, còn kinh doanh gì nữa không biết?
"Tiên của cháu cũng không phải khi không mà có..." Đứa nhỏ này vất vả bao nhiêu bà đều nhìn thấy cả, đâu phải cứ tùy tùy tiện tiện là sẽ thành công đâu.
Hoa Dạng lại nhỏ giọng khuyên nhủ bà ấy: "Bà Ngôn, nhân lúc còn trẻ chúng cháu tranh thủ cố gắng nỗ lực nhiều hơn một chút, tìm cách ổn định cuộc sống, sau này bà cũng không cần lo lắng quá nhiều cho tương lai của Ngôn Mạch, bà nghĩ xem cháu nói có đúng không? Hơn nữa còn có cháu ở bên cạnh nữa mà, bà vẫn không tin tưởng năng lực của cháu sao?"
Bà cụ Ngôn trâm mặc suy nghĩ, Tiểu Dạng nói rất đúng, tình huống nhà bà thế nào bà hiểu rõ nhất.
Cháu trai bà không có cha mẹ làm chỗ dựa, ngay cả bà già như bà cũng không biết sẽ ở bên cạnh chăm sóc nó được mấy năm nữa.
Bà rất lo lắng cho tương lai của đứa trẻ này, lỡ như bà chết rồi, đứa nhỏ này phải sống thế nào đây?
Nghĩ đến đó bà cụ lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói nên lời, đều do bà không biết dạy con cháu.
Vẻ mặt Ngôn Mạch đau khổ, vừa định mở miệng nói chuyện, Hoa Dạng đã nháy mắt ra hiệu với cậu, sau đó lấy ra một hộp quà đưa cho bà cụ Ngôn: "Đây là quà năm mới mà cháu chuẩn bị cho bà ạ, hy vọng bà sẽ thích”
Là một bộ đồ và một đôi giày giữ ấm, còn có một cái khăn quàng cổ rất dày và cả một lố vớ bông chống lạnh, tất cả đều là quà mà Hoa Dạng chuẩn bị cho bà.
Hốc mắt bà cụ Ngôn nhanh chóng đỏ lên, gắt gao nắm chặt tay Hoa Dạng, vừa lễ phép lại trọng tình trọng nghĩa, đứa nhỏ này thật sự là một cô bé tốt.
Người trọng tình trọng nghĩa, sau này chắc chắn sẽ có phúc.
Người ta đã nói là quà năm mới rồi, cho nên bà không thể không nhận, nếu không chính là không nể mặt Hoa Dạng. Ngôn Mạch có chút ngoài ý muốn, tò mò hỏi: "Cậu mua lúc nào vậy, sao tôi không biết gì hết?"
Cậu cũng đã mua một cái áo khoác lông cho bà nội, nhưng lại không suy nghĩ cẩn thận chu đáo như cô.
"Của cậu đây." Hoa Dạng không trả lời mà lấy ra một túi quà khác đưa cho Ngôn Mạch. Hừ, cậu chính là một tên thẳng nam, lúc đi mua sắm cũng chỉ biết ngồi một chỗ chờ đợi, tôi không tự thân vận động thì chờ cậu chắc đến mùa thu năm saul
Cô đưa một cái khăn quàng cổ và một cái mũ len màu xanh cho cậu, con trai ấy mà, chỉ cần tùy tiện ứng phó một chút là được rồi, không cần phải màu mè hoa lá hẹ làm gì cho rườm rà.
Ngôn Mạch ngơ ngẩn nhìn cô, đáy mắt trước giờ vốn luôn lạnh lùng cũng hiện lên một tia ấm áp.
Đây là món quà đầu tiên mà cậu nhận được trong năm nay, thật ấm áp!
"Cảm ơn, tôi rất thích."
Ngày hôm sau, bà cụ Ngôn lập tức tặng quà đáp lễ cho Hoa Dạng, bà đích thân xuống bếp làm chút điểm tâm, bánh gạo nếp, bánh ngô, bánh cuộn... toàn bộ đều là món sở trường của bà.
Hoa Dạng đặc biệt thích ăn bánh ngô, ngọt mà không ngán, bên ngoài giòn rụm, phía trên còn được rắc thêm một ít mè trắng, hương bánh thơm lừng.
Cô nhịn không được lên tiếng tán thưởng,"Bà Ngôn, tay nghề làm bánh của bà quả thật là độc nhất vô nhị, tốt đến mức có thể tự mở cửa hàng điểm tâm luôn nha.”
Trương Tuệ cũng rất thích, bánh gạo nếp được làm từ nếp thượng hạng, đặc biệt thơm ngọt, một rổ bánh lớn như vậy có thể ăn được rất lâu, xem ra tết này nhà bà không cần phải mua điểm tâm đãi khách nữa rồi. Bà Ngôn thường ngày đều khiêm tốn không phô trương, không ngờ rằng tay nghề của bà ấy lại tốt như thế.
Bà cụ Ngôn cười tủm tỉm đáp lại: "Đây là tay nghề gia truyền của nhà tôi, nếu như mẹ con hai người muốn học làm, tôi sẽ dạy hai người."
"Được nha" Trương Tuệ cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà gần đây bà lại rất bận rộn, xem ra phải tranh thủ học thì mới kịp!