Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 122: Sửa Chữa Sai Lầm




Hoa Dạng vừa nghe mấy lời của Ngôn Mạch, trong đầu khó tránh khỏi nghĩ thầm, được rồi, có vài người bẩm sinh đã thông minh, chắc hẳn cậu ta là một trong số đó.

Hai người tiến vào cửa hàng bách hoá, hàng hóa rực rỡ muôn màu, vô cùng đầy đủ, phong phú hơn nhiều so với đồ ở trong huyện thành.

Hoa Dạng chọn một bộ áo lông vũ dài mà ở huyện thành không có, đâu chỉ mua áo khoác, cô còn mua quần trong để giữ ấm, giày da lót vải bông, áo lông dê, khăn quàng cổ lông dê, nón, bao tay linh tinh... toàn bộ đều thời thượng lại xinh đẹp, còn rất thực dụng.

Cô mua đồ rất nhanh chóng, nhìn trúng cái nào liên trả tiền mua cái đó, thậm chí mỗi một loại mua tận sáu bộ, từ màu sắc đến kiểu dáng đều không giống nhau, trong nhà mỗi người hai bộ.

Lại mua thêm hai bao kẹo sữa thỏ trắng, kẹo đậu phộng, bánh hạt mè giòn, bánh quýt hồng, bánh bơ, cùng với mấy cân bánh quy dùng để ăn lót bụng hàng ngày cũng khá tốt.

Ngôn Mạch cũng mua một ít, nãy giờ cậu vẫn luôn đi theo phía sau cô, giúp Hoa Dạng xách một đống đồ.

Trong vòng một giờ, Hoa Dạng hoàn thành tất cả việc mua sắm: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Đồ ăn cùng với quần áo chia làm hai, nhét đây trong một cái túi làm bằng đay, Ngôn Mạch nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng liên tục co rút, cảm thấy cái cô nhóc này thật hết thuốc chữa, tiêu tiền cứ như không cần ngày mai...

Bởi vì đồ đạc quá nhiều, suýt chút nữa bọn họ không chen lên xe buýt được, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, người bán vé phải đặt đồ ở ghế dựa hàng dưới giúp bọn họ.

Đi xong chuyến này, hai người quá mệt mỏi, về đến nhà liền nằm liệt trên giường không nghĩ nhúc nhích, thời buổi này kiếm tiền thật không dễ dàng, mà tiêu tiền cũng mệt không kém!

Hoa Quốc Khánh nhìn túi hàng để la liệt trên mặt đất, tò mò mở từng cái một, mỗi lần mở ra đều hưng phấn kêu lên.

"Đây là giày da lót vải bông sao, xịn quá đi, còn đẹp nữa." Ông vội vã lấy ra mang thử, rất vừa vặn, không lớn không nhỏ, giày da đen đến sáng bóng nhìn rất phong độ.

Hoa Quốc Khánh mang giày mới rồi đi tới đi lui trong nhà, khỏi phải nói có bao nhiêu hưng phấn.

"Đồ nhà quê chưa từng thấy việc lạ." Trương Tuệ đứng bên cạnh châm chọc chồng mình, trong tay câm một cái áo lông dê màu đỏ rực, trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng, trời ơi cái áo này đẹp thế không biết!

Đặc biệt là hoa văn mẫu đơn rực rỡ được thêu ở mặt trên, rất vừa ý của bà, bà vừa nhìn liền yêu thích không thôi: "Tiểu Dạng, cái này rất mắc phải không, bao nhiêu tiên vậy?"

Thích thì thích, nhưng bà vẫn rất tiếc tiền.

Hoa Dạng đã sớm quen với phong cách của bọn họ, thói quen ăn mặc cần kiệm rất khó thay đổi.

"Đừng nói đến tiền, quan trọng nhất là tình cảm, đây là lòng hiếu thảo của con đối với cha mẹ, không thể dùng tiền để làm thước đo được."

Cô rất có khả năng ăn nói, từng câu từng chữ đều là hiếu thảo, nào là cha mẹ vất vả nhiều rồi, giờ là lúc hưởng phúc... dỗ ngọt đến hai vợ chồng đều rơi nước mắt.

Có một đứa con gái hiếu thảo như vậy, vất vả hơn nữa cũng đáng, sang năm phải chăm chỉ làm việc, kiếm càng nhiều tiên cho Tiểu Dạng đi học.

Hoa Dạng cầm một chiếc áo đưa qua: "Cha, mặc thử chiếc áo lông vũ này xem, cái này có thể giữ ấm, còn rất mỏng nhẹ, mùa đông gió thổi không vào."

Hoa Quốc Khánh mặc thử chính là một chiếc áo khoác màu xanh biển dài đến đầu gối, vừa mặc vào liền cảm thấy sự khác biệt, rất thoải mái, không có cảm giác bó tay bó chân.

Ông vươn cao hai tay, thích đến mức gật đầu lia lịa: "Cái áo này thật tốt-"

Tuy Hoa Quốc Khánh không nói ra miệng, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, mai mốt phải đi ra cửa hàng mua cho ông bà Hoa mỗi người một kiện. Hiện tại, ông vẫn không biết, cửa hàng ở huyện thành căn bản không mua được món đồ hiếm lạ này.

Tiểu Dạng đã nói qua, thế hệ của ai thì người nấy lo, có nghĩ là cô không muốn và cũng không có nghĩa vụ hiếu thuận ông nội bà nội.

Kỳ thật, nói trắng ra là do ông bà Hoa không thương cô trước, đương nhiên Hoa Dạng cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm với bọn họ.

Nhưng có thể trách ai được? Dù sao không thể trách Tiểu Dạng. Hoa Quốc Khánh nghĩ đến đây liền thở dài một hơi, thôi kệ vậy, đến lúc đó rồi tính.

Ông vuốt ve vật liệu may mặc tinh tế ở trên tay, trong lòng tự nhiên nghiêng vê phía của Hoa Dạng, cảm thấy con gái của ông không có sai.

Được rồi, ông quyết định sau khi vê quê phải khoe khoang tàn nhẫn một chút, khiến cho cha mẹ nhận thức được sai lầm sau đó sửa chữa, tốt nhất là lấy lòng Tiểu Dạng... Không đúng, là dỗ dành Tiểu Dạng nhiều một ít, cứ như vậy điI

Trương Tuệ đang mặc một cái áo khoác len màu đỏ tím, đây là màu mà bà yêu thích nhất.

Áo khoác len màu đỏ rất tươi sáng, cực kỳ phù hợp với không khí vui mừng của những ngày lễ tết thế này. Thử cái nào cũng thấy rất thích, cảm thấy bản thân không hề thua kém người thành phố chút nào.