Ánh mắt Ngôn Mạch sáng lên, vậy là đủ rồi, bà nội làm công một tháng cũng chỉ kiếm được hai mươi mấy đồng tiền.
Cậu cũng không tham vọng gì nhiều, chỉ cân kiếm một ít tiền sinh hoạt, mua nhiều một chút thịt, cá, trứng tẩm bổ cho bà nội là quá đủ. Thời trẻ bà nội vất vả quá mức, tạo thành đủ loại bệnh, bây giờ phải điều trị cho tốt.
Nhưng trong túi cậu ta lại không có tiền, chỉ có thể mượn của Hoa Dạng. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Ngôn Mạch đi vay tiền của người khác. Chỉ thấy cậu ta đỏ mặt vì xấu hổ, còn có chút do dự và ấp úng: "Tôi không biết khi nào mới có thể trả lại cho cậu, nếu lỗ vốn, chờ đến khi tôi trưởng thành, tôi sẽ... sẽ kiếm tiền trả..."
Ngôn Mạch chưa từng làm buôn bán, cho nên lo lắng không biết mình có thể kham được việc này hay không.
Trong đầu Hoa Dạng hiện lên một ý tưởng: "Như vậy đi, xem như chúng ta hợp tác làm chung với nhau, tôi bỏ ra 500 khối tiền vốn, nhà cậu ra cửa hàng mặt tiền, lợi nhuận thì chia đôi mỗi người một nửa, tiền lương của bà Ngôn tính riêng, trong thời gian một năm, đến lúc đó có tiếp tục hợp tác hay không, phải xem tình huống rồi tính tiếp."
Cửa hàng mặt tiền ở xung quanh trường học không dễ tìm, tiền thuê cũng không rẻ, một tháng ước chừng ba bốn chục, một năm cũng cần khoảng 500 khối.
Ngôn Mạch vừa nghe đề xuất của Hoa Dạng thì ngây ngẩn cả người: "Cậu không cần chiếu cố chúng tôi như vậy, tôi cũng không thích người khác thương hại tôi."
Hoa Dạng trợn trắng mắt, buôn bán là buôn bán, tình cảm là tình cảm, đây là hai việc khác nhau, gì mà thương hại ở đây? "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi lại không phải là người lương thiện tốt bụng gì, cậu đã từng thấy tôi chịu thiệt bao giờ chưa?”
Ở trước mặt người khác, cô còn giả bộ một chút, ở trước mặt Ngôn Mạch liền không cần như vậy. Hai nhà cách nhau quá gần, mỗi ngày đều gặp, ai cũng hiểu rõ đối phương.
Ngôn Mạch nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thật đúng là không có, thông thường đều là người khác xui xẻo chứ chưa bao giờ cậu thấy cô ăn chút thiệt thòi nào.
Hoa Dạng phân tích kỹ lưỡng cho cậu ta nghe: "Trong túi tôi có chút tiền, muốn dùng vào ngành nghề khác, nhưng lại không lo được, bởi vì tôi không có dư thời gian cùng sức lực, hợp tác với cậu, một là tin tưởng con người của bà Ngôn, hai là tin tưởng ánh mắt của bản thân, ngành nghề mà tôi nhìn trúng sẽ không tồi. Tôi có tiên, cậu có người có cửa hiệu, vì cái gì không hợp tác? Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi."
"Cậu thuyết phục tôi thành công rồi đấy, vậy cứ hợp tác đi." Ngôn Mạch cảm thấy cô nói rất có đạo lý, đôi bên cùng có lợi, cậu ta thích cụm từ này.
"Cơ mà, vì sao cậu chỉ tin tưởng con người của bà nội tôi? Con người của tôi cũng rất tốt mà không phải sao?"
Hiếm lắm mới thấy Ngôn Mạch nói giỡn một câu, Hoa Dạng bị cậu chọc ôm bụng cười ha hả: "Về sau, mỗi tuần lại đây nhập hàng một lần là đủ rồi."
Hai người lựa chọn tỉ mỉ, mua sỉ rất nhiều văn phòng phẩm, đựng đầy mấy cái rương lớn, vì đồ đạc quá nhiều nên bọn họ tay xách nách mang mà vẫn không hất.
Hoa Dạng suy nghĩ một chút, liền bỏ tiền ra mua hai cái xe đẩy nhỏ để kéo hàng từ chỗ người khác, đặt cái rương lên trên đó, có thể nhẹ nhàng lôi đi. Về sau lấy hàng cũng dùng đến xe đẩy nhỏ, cho nên có mua cũng không tính là lãng phí. Cô vừa kéo hàng, vừa liên tục nói không ngừng nghỉ: "Tôi nói cho cậu nghe, sau này món kho nhà tôi sẽ phát triển thêm vài cái chi nhánh, làm cho thương hiệu đồ ăn của nhà họ Hoa mở rộng đến trấn phía dưới. Cậu cũng có thể tham khảo ý tưởng này, trở về cân nhắc một chút."
Ánh mắt Ngôn mạch sáng lên: "Chúng ta cũng có thể làm như vậy, đợi kiếm đủ tiền lời thì mở thêm tiệm bán sỉ, cửa hàng mặt tiền chỉ dùng để bán lẻ, thế là có thể thu được hai đầu tiền lời."
Hương trấn đi thành phố quá xa, huyện thành lại không có chợ bán sỉ, đây đúng là cơ hội buôn bán tốt, nhưng chỉ là có chút vất vả.
Tư duy của Ngôn Mạch rất nhanh nhạy, suy một ra ba, khiến cho Hoa Dạng rất vui mừng: "Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy"
Hoa Dạng còn muốn dạo một vòng cửa hàng bách hoá, mua một chút đồ tết, nhưng vừa thấy mấy cái rương lớn này, có chút rầu rĩ.
Xách theo nhiều đồ đạc như vậy, hiện tại không tiện đi dạo.
Ngôn Mạch ngẫm nghĩ một chút, dẫn cô đi đến nhà ga, tặng vài điếu thuốc cho bảo vệ ở cửa, đồ vật gởi lại ở phòng bảo vệ, lát nữa sẽ quay lại lấy sau.
Hoa Dạng nhìn đến trợn mắt há mồm, trên người cậu ta vậy mà có cả thuốc lái
Lại khoa trương hơn là, Ngôn Mạch càng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn so với người đời sau như cô, việc này không hợp lý chút nào!
Hoa Dạng còn không nghĩ đến chỉ tiết như vậy.
Cuối cùng Ngôn Mạch cũng được rảnh tay, mỉm cười giải thích một chút: "Thấy nhiều liên biết."