Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 118: Xem Xiếc Khỉ




Thời buổi nào rồi mà còn dựa vào lừa bịp để tống tiền làm giàu? Tư duy như vậy nhất định không có khả năng đổi đời.

Mấy lời mà Hoa Dạng vừa nói quá khắc nghiệt cũng quá độc ác, bà lão nghe xong tức giận đến nỗi cái miệng méo xệch qua một bên: "Con ranh này, mày mới là đồ bỉ ổi! Cả nhà mày đều là đồ nghèo hèn, bây giờ tao muốn một trăm khối! Hôm nay nếu mày không bồi thường tiên cho tao, tao liền chết cho mày xem."

Người vô lại đều không nói đạo lý, luôn làm mình làm mẩy rồi đòi sống đòi chết, cho nên rất khó giải quyết, người bình thường cũng không dám trêu chọc vào bọn họ. Bởi vậy những người như bà ta mới ngày càng lộng hành.

Từ trước đến nay, tính tình của Hoa Dạng rất cứng rắn, tuyệt đối không để mình phải chịu chút thiệt thòi nào, cô chậm rãi nói một câu: "Đây là kĩ năng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ trong truyền thuyết của người đàn bà đanh đá sao? Đúng là phải cảm ơn bà vì đã khiến tôi mở rộng tâm mắt."

Trong đám người có kẻ không nhịn được mà cười ra tiếng: "Phốc ha ha ha."

"Mày... cái con ranh chết tiệt này." Bà lão nói không lại cô liên tức giận rồi bắt đầu động tay chân, chỉ thấy bà ta nhảy dựng lên, vung một cái tát về phía Hoa Dạng.

Ngôn Mạch đã sớm có chuẩn bị, không biết từ nơi nào móc ra một con dao gọt hoa quả chém qua.

Đôi mắt của Hoa Dạng trừng lớn, không ngờ hàng xóm của mình lại lợi hại như vậy, quá đỉnh, còn có chuẩn bị trước!

Bà lão kịp thời rút tay về, khuôn mặt già bị dọa đến trắng bệch, thâm nghĩ học sinh bây giờ quá hung ác, hở ra là cầm dao hù dọa người khác. Nhưng danh tiếng ác bá trong thôn của bà ta cũng không phải khoác lác, lập tức điên cuồng phản công, vừa khóc lóc thảm thiết, vừa la hét chói tai, thậm chí còn chửi tục hết lần này đến lần khác. Hàng loạt từ ngữ dơ bẩn và khó nghe đều tuôn ra từ miệng bà ta, khiến các hành khách chau mày khó chịu.

Hoa Dạng lấy ra một bao hạt dưa, thong thả ung dung cắn, đôi mắt đen nhánh tràn đầy ánh sáng, nhìn qua có vẻ hứng thú dạt dào, dáng vẻ của cô lúc này giống như đang xem xiếc khỉ.

Về phần Ngôn Mạch, cậu ta cũng đang đứng ngắm nghía cây dao gọt hoa quả ở trong tay, con dao bay qua bay lại, ánh sáng lạnh lóe lên, một đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm bà lão, thật sự khiến cho bà lão không dám đến gần.

Ba người tạo thành một sàn diễn, mỗi người có một cái kịch bản, nhưng không hiểu sao lại rất buồn cười.

Rõ ràng là một vở kịch máu chó về bà lão ăn vạ, lại ngoài ý muốn mà trở thành một trò khôi hài, ba người bọn họ đều không thèm quan tâm, cứ việc ai người nấy làm!

Bà lão cho dù dùng hết muôn vàn thủ đoạn, nhưng đối diện với con dao cũng phải sợ hãi, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn...

Tố chất tâm lý của Hoa Dạng đặc biệt tốt, mặc kệ bà lão mắng như thế nào, cô đều xem như gió thoảng qua tai, chỉ cười tủm tỉm làm khán giả đứng nhìn.

Bà ta muốn chửi gì thì cứ chửi, dù sao thì cô cũng nghe tai này lọt tai kia, không sao cả.

Tuy bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng không đi con đường bình thường, so với người lớn còn láu cá hơn, làm cho bà lão chuyên môn lừa đảo này cảm thấy bất lực, đánh ra một quyền giống như đánh vào trên bông vậy.

Đối phương không phối hợp, vở kịch này còn tiếp tục diễn như thế nào được? Bà lão mắng đến miệng đắng lưỡi khô, mồ hôi đầy đầu, nhìn đến gương mặt tươi cười xinh đẹp của Hoa Dạng, một ngọn lửa giận bốc thẳng lên trên: "Đều nói phải kính già yêu trẻ, nhưng bọn mày thì sao? Hai đứa đều ra sức ức hiếp bà già cùng trẻ nhỏ, mọi người nói một câu công đạo giúp tôi với."

Hai đứa nhóc lông còn chưa mọc đủ, còn muốn đấu với bà đây? Bà ta muốn đổi chiêu thức chuyển sang kích động lực lượng quần chúng!

Hoa Dạng nở nụ cười ngọt ngào: "Đúng vậy, đúng là có câu kính già yêu trẻ, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc chúng tôi phải tôn trọng giữ gìn yêu ma quỷ quái nha."

Cô còn lấy ra một cái gương nhỏ, chiếu vào gương mặt khô gầy của bà lão, đúng vậy, đây chính là yêu ma quỷ quái.

Bên trong xe lâm vào một mảnh yên tĩnh, ngay sau đó lại bùng nổ tiếng cười †o vang dội, thật quá đáng yêu, cười chết mất!

So sánh một chút, mặt mày của bà lão này đúng thật là rất đáng ghét.

Bà lão tức giận đến đau ngực, thân thể lung lay sắp đổ, bộ dáng giống như bệnh tim sắp phát tác, người xung quanh không hẹn mà cùng nhau tránh ra, cả đám đều thấy trường hợp này vừa buồn cười vừa mới lạ.

Khuôn mặt của bà lão bị nghẹn đến xanh lè, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Dạng: "Mau tới nâng tao lên! Nếu tao mà có chuyện gì, bọn mày đều phải ngồi tù mọt gông đấy."

Bà ta không dám gây chuyện với Ngôn Mạch, chỉ một mực nhắm đến Hoa Dạng, bởi vì bà nghĩ cô còn nhỏ tuổi nên chắc sẽ dễ chỉ phối.

Nhưng nước đi này của bà ta lại lầm to, Hoa Dạng mới là một tiểu ác ma thứ thiệt, đã vậy tính tình của cô lại không sợ trời không sợ đất.