Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 116: Mua Xe Đạp




Hoa Quốc Khánh ăn cơm xong liền đi qua đi lại chỗ Hoa Dạng, cô nhìn bộ dáng chân chất, lúng túng của cha, đành bất lực, hỏi ông rốt cuộc làm sao vậy?

Làn da của Hoa Quốc Khánh rất đen, cho dù đỏ mặt cũng nhìn không ra, ông ấp úng nửa ngày mới nói: "Tiểu Dạng à, cuối năm có thể nhận lương không?"

Hoa Dạng trả lương cho cha mẹ, thống nhất 50 đồng, mỗi tháng cho vợ chồng Hoa Quốc Khánh mỗi người mười đồng tiền tiêu vặt, những thứ khác chờ cuối năm lĩnh.

Vẻ mặt của Hoa Dạng có chút khó hiểu, nhìn ông một cái thật sâu rồi nói: "Có thể, nửa năm ba trăm đồng, đã tạm ứng 60, hẳn là còn 240, con sẽ gom góp rồi đưa cho cha nốt chỗ còn lại luôn."

Cô đếm ba mươi tờ tiên, đưa tới trước mặt ông, Hoa Quốc Khánh không khỏi vui mừng, trong lòng hớn hở không thôi.

Nửa năm liền kiếm được ba trăm, một năm chính là sáu trăm, cái gì cũng không cần quan tâm, ăn uống và sinh hoạt đều thoải mái.

Bình thường cày cuốc ở ngoài ruộng mệt muốn chết, một năm cũng chả tiết kiệm được mấy đồng, còn phải sửa sang các thứ, quanh năm đều khổ sở. Đã vậy lúc Tết chỉ có thể nhìn người khác mặc quần áo mới rồi ăn thịt cá, còn nhà mình thì chỉ có mấy món rau dựa đạm bạc, nghĩ tới là tủi thân muốn khóc...

Hoa Dạng cũng đưa cho Trương Tuệ ba trăm khối rồi nói: "Mẹ, cầm lấy tiền này mua chút quà tết biếu ông bà ngoại đi."

Trong trí nhớ của cô, trừ phi trong nhà có việc gì thì Trương Tuệ mới có thể đi lại nhà ngoại, còn không thì chỉ có lúc Tết mới về một chuyến.

Nói như thế nào đây? Hai vợ chồng mà nghèo thì khổ lắm, trăm sự việc gì cần cũng chẳng ai ngó ngàng đến. Đúng là nghèo giữa chợ đông không ai thèm hỏi, giàu tận rừng sâu vẫn lắm kẻ thăm.

Đây là hiện thực tàn khốc mà ai cũng phải trải qua.

Hốc mắt của Trương Tuệ ươn ướt, vẫn là con gái hiểu chuyện và tâm lí, còn biết nghĩ cho bà.

Trong ba chị em thì Trương Tuệ là người gả kém nhất, bởi vì nhà nghèo, tìm không ra thứ gì tốt, mỗi lân vê nhà mẹ đẻ đều không ngẩng cao đầu mà nhìn ai.

Cô em dâu lại là một người chua chát, xấu tính lại độc miệng, đối với các chị chồng đã xuất giá cũng không khách khí, luôn đề phòng cha mẹ chồng sẽ chu cấp thêm cho các chị, những thứ này Trương Tuệ cũng nhịn. Nhưng từ sau khi nghe em dâu mắng Tiểu Dạng là quỷ nghèo khổ, bà liên không trở về nhà ngoại thêm lần nào nữa.

Cho dù bà phải chịu ủy khuất thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Dạng vẫn còn là một đứa trẻ.

Chỉ là, thỉnh thoảng bà vẫn nhớ thương cha mẹ mình, dù hai ông bà thương hai đứa con trai, nhưng đối với ba cô con gái cũng không tệ. Lúc chọn hôn sự cho ba chị em đều là những người đàng hoàng, gia cảnh trong sạch và đạo đức tốt, không có vì tiền mà đem con gái gả cho người xấu.

Thỉnh thoảng mẹ cũng lén giúp bà, nhét chút thức ăn ngon cho bà bồi bổ.

Hoa Quốc Khánh thấy tình huống trước mặt, liền đánh bạo hỏi: "Tiểu Dạng à, cha có thể mua gì đó cho ông bà nội con không?

Ông cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy khi đối mặt với con gái không nhịn được có chút sợ.

Biết rõ con gái không thích ông bà Hoa, ông cũng không dám hiếu kính ngoài mặt, chỉ định vụng trộm nhét chút tiên biếu hai ông bà.

Từ lúc Hoa Quốc Khánh mở miệng đòi tiền lương, Hoa Dạng đã biết tỏng tính toán của ông: "Tiền đã đưa cho cha mẹ thì chính là của cha mẹ, hai người muốn làm gì con đều mặc kệ. Cha với mẹ cứ hiếu kính ông bà đi, còn con chỉ quan tâm việc hiếu kính hai người, tóm lại thế hệ của ai thì người nấy lo, vậy cho khỏi nhập nhằng lộn xộn."

Hoa Quốc Khánh cười vui đến nỗi không khép miệng lại được, ông liên tục khen Hoa Dạng là một đứa trẻ rộng lượng.

Trương Tuệ cực kì kinh ngạc, bà hiểu con gái mình hơn ai hết, từ trước đến nay Tiểu Dạng không phải là người lấy ơn báo oán.

Hoa Dạng chậm rãi lấy ra một ly sữa bò, mỗi ngày cô đặt ba chai giao đến nhà, ba người đều uống để tăng thêm dinh dưỡng cho bản thân.

"Đúng rồi, lão Cố nói có người muốn đổi vé xe đạp, cha, cha có muốn không?”

Ánh mắt Hoa Quốc Khánh sáng lên, vội vàng hỏi: "Thương hiệu gì? Giá bao nhiêu?" Đối với những người đàn ông của thời đại này, xe đạp có thể so sánh với một chiếc BMW, ai cũng thích trong nhà mình có một chiếc để chạy.

Cách đây không lâu ông còn nghĩ thâm, nếu có một chiếc xe đạp thì tốt rồi, lấy hàng cũng thuận tiện hơn.

Khóe miệng Hoa Dạng khẽ nhếch lên một độ cong, trong mắt mơ hồ có một tia ý cười: "Thẻ vĩnh viễn luôn đấy, 160 khối với thêm mười cân thịt kho, chiếc xe có thể trực tiếp đứng dưới tên cha”

Vé xe đạp là hàng khan hiếm, phải có quan hệ mới có thể lấy được một cái, bọn họ không có quan hệ, lấy thịt kho đổi cũng được.

Hoa Quốc Khánh không chút do dự móc ra 160 khối: "Cha muốn!"