Lão Vương tưởng Hoa Dạng là một đứa trẻ không biết gì, muốn nói chuyện với cô để tranh thủ ép giá.
Người đến xem nhà rất nhiều, nhưng vừa nghe tới giá đều bị dọa chạy mất, có người còn quở trách một trận, lão Vương cảm thấy thật sự không hiểu được, giá này không phải đã tiện nghi lắm rồi sao?
Hoa Dạng chớp chớp mắt, bộ dáng rất ngây thơ đáng yêu: "Đúng là nhà cháu kiếm ra được tiền nhưng không nhiều đâu, mới vất vả kiếm được một chút đã phải mang toàn bộ đem ra trả học phí cho cháu, nhà cháu nền tảng kinh tế yếu, làm sao có thể mua được nhà? Đúng rồi, chú chủ nhà, nghe nói con trai chú tốt nghiệp đại học danh tiếng, là trường đại học nào vậy?"
Chủ nhà nghe nhắc tới con trai liền bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, luôn miệng nói không ngừng: "Là đại học ở thành phố H, xếp hạng trong nước rất cao, vừa tốt nghiệp liền được trường giới thiệu chỗ làm, đi ngân hàng, con dâu tôi cũng làm ngân hàng, hai đứa là đồng nghiệp..."
Hoa Dạng không ngừng gật đầu, nghe say sưa, nghe xong thu được không ít tin tức hữu ích.
"Con dâu chú sắp sinh con rồi phải không? Vào lúc này để cho hai người bán nhà đi thành phố H, nhất định là muốn cho các người hầu hạ con dâu lúc ở cữ, nếu chú vẫn kéo dài có thể làm cho người ta hiểu lầm hay không?"
Chủ nhà sửng sốt, vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
Hoa Dạng mỉm cười: "Thì hai người cố ý kéo dài thời gian bán nhà, ý là không muốn hầu hạ con dâu lúc ở cữ đấy thây, hoặc là không thương đứa nhỏ trong bụng chị ấy. Không biết tính tình con dâu chú như thế nào, nếu là lòng dạ hẹp hòi, vậy phiên phức lớn rồi, các người chỉ có một đứa con trai, mai mốt dưỡng già cũng phải dựa vào gia đình nhà con trai đấy." Chủ nhà: "..."
Hoa Dạng nói xong một tràng liền cười tủm tỉm phất tay: "Thôi tạm biệt chú."
Tiền của cô cũng không phải gió lớn thổi đến, cho nên cô chỉ chỉ tiêu cho những gì hợp lí, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Hơn nữa, quá hào sảng có thể dẫn đến rắc rối không cần thiết.
Bà Trương nhìn sắc mặt chủ nhà tái mét, không nhịn được mà bật cười, tưởng cô nhóc là đứa bé không hiểu chuyện rồi lừa gạt, đó mới là điều ngu xuẩn nhất.
Chồng của bà đã từng nói qua, Hoa Dạng là một thiên tài bẩm sinh, đừng bởi vì cô tuổi còn nhỏ mà khinh thường.
Lúc ăn cơm tối, Hoa Dạng tuyên bố muốn đi thành phố một chuyến, Hoa Quốc Khánh cầm bát cơm sửng sốt một chút, vội hỏi lại: "Có việc gì sao? Sắp đến tết rồi, không có việc gì đừng đi lung tung, không an toàn đâu."
Trương Tuệ cũng không yên tâm, Tiểu Dạng dù thông minh đến đâu cũng chỉ là một nữ sinh, nếu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?" Đúng rồi, đi xe buýt tận 2 tiếng đồng hồ, quá xa”
Hoa Dạng gặp một miếng đậu hũ nhỏ bỏ vào miệng, vừa ăn vừa cười tủm tỉm nói: "Không có đi đến tận thành phố đâu ạ, con chỉ muốn đi dạo một chút ở gần đó, xong rồi thuận tiện mua chút đồ tết, à đúng rồi, Ngôn Mạch cũng đi cùng con đấy, cha mẹ cứ yên tâm đi."
Vừa nghe Ngôn Mạch cũng đi, hai vợ chông Hoa Quốc Khánh liền thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ kia rất đáng tin cậy, có thể tin tưởng được!
Hoa Quốc Khánh lùa hai miếng cơm vào miệng, được một lúc mới phản ứng lại, nhìn về phía Hoa Dạng nói với vẻ mong chờ: "Tiểu Dạng, con có thể giúp cha mua một bộ quần áo mới không? Đẹp một chút, cha định mặc vào dịp Tết".
Hoa Dạng rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Hoa Quốc Khánh chủ động đưa ra yêu cầu với cô, bởi vì bình thường ông ấy không chú trọng đến chuyện ăn mặc, mỗi ngày có thịt ăn liền cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Suy nghĩ một chút, cô liền hiểu được ý đồ của ông, từ xưa đến nay ai cũng thích mình áo gấm về làng, có lẽ Hoa Quốc Khánh cũng muốn như vậy.
"Được ạ, con sẽ mua cho cha quần áo thời thượng nhất trong chợ, làm cho dân làng đều hâm mộ lé mắt, mẹ cũng có luôn nha, không thiếu phần của ai đâu."
Mỗi một câu nói của cô đều nói trúng tâm tư của Hoa Quốc Khánh, cho nên ông gật đầu như gà mổ thóc.
Có một số lời ông không nói trực tiếp ra được, cũng không biết biểu đạt như thế nào, nhưng Tiểu Dạng luôn có thể lý giải, không hổ là con ruột của ông.
Con người đều có lòng hư vinh, người nghèo khi giàu đều có chút phiêu, cái này cũng dễ hiểu, cũng may là Hoa Dạng luôn nhìn chằm chằm ở kế bên, thỉnh thoảng dội chút nước lạnh cho bọn họ tỉnh táo để không đánh mất bản chất.
Trương Tuệ nghe con gái nói mình cũng có phần, vội vàng dặn dò: "Mẹ không cần đâu, Tiểu Dạng, con cứ mua cho mình thêm hai bộ đồ đi, không cần xót tiên, nhất định phải sửa soạn cho mình đẹp hơn Hoa Vũ đấy."
Ở nhà Hoa Vũ rất được cưng chiều, năm nào cũng luôn có quần áo mới để mặc. Mà đã vậy, thích mặc thì mặc đi, lại còn xuống thôn chạy tán loạn, khoe khoang khắp nơi, còn lấy quần áo cũ của Hoa Dạng để làm nền, đến giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy đáng ghét.
Khóe miệng Hoa Dạng khẽ giật vài cái, cô cũng không có trẻ con như vậy, nhưng nghe Trương Tuệ nói với giọng tức giận và bất bình, đành phải đồng ý với bà cho xong chuyện.