Dưới sự tác động tinh tế của bà Ngôn, Hoa Quốc Khánh đã có trách nhiệm với gia đình, biết quan tâm đến vợ con, dành nhiều sự chú ý hơn cho đứa con gái duy nhất này.
Đương nhiên, việc Hoa Dạng lúc nào cũng thi được vị trí thứ nhất đã làm ông cảm thấy rất có thể diện, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ tự ti của ngày xưa.
Xếp thứ nhất toàn khối ở trung học số một, cũng tương đương với xếp thứ nhất của toàn huyện, cho nên Hoa Quốc Khánh cảm thấy con gái nhà mình đúng là báu vật.
"Xong rồi đấy, chuẩn bị ăn thôi." Trương Tuệ lên tiếng nhắc nhở. Hoa Dạng nhanh chân chạy đi kêu hai bà cháu nhà họ Ngôn qua dùng bữa chung với nhà bọn họ.
Nước dùng màu trắng sữa, hầm với bụng lợn sạch sẽ, hương thơm chậm rãi lan tỏa, món canh này là thứ thích hợp nhất cho sức khỏe vào mùa đông.
Một đĩa thịt viên thủ công, một đĩa cá viên, đậu phụ đông lạnh, củ cải trắng, khoai tây, váng đậu và bắp cải chất đầy trên bàn.
Rắc một chút tiêu, uống một chén canh trước, hương vị cực kì thơm ngon, sau khi uống xong bụng cũng ấm hẳn lên, từ tim đến dạ dày đều ấm áp, cả người thoải mái.
Thịt gà và bụng lợn dù hầm rất lâu nhưng không nát, từng miếng đều mềm mại, người già cũng có thể ăn, bởi vậy bà Ngôn uống tận hai bát liên tiếp.
Đáng tiếc là không mua được thịt bò và thịt dê, nếu không thì nồi lẩu này còn ngon bá cháy.
Cơm nước xong xuôi, Ngôn Mạch phụ trách rửa chén, bà Trương kéo Hoa Dạng sang một bên nói nhỏ: "Tiểu Dạng, trên thị trấn có một nhà muốn bán phòng ở."
Tin tức từ đồn cảnh sát là chắc chắn là chính thống, nhà có bao nhiêu người, khi nào vào, khi nào ra, cảnh sát đều là người biết trước.
Lần trước Hoa Dạng nhờ bà Trương để ý một chút về việc tìm nhà mới, việc làm ăn ngày càng phát đạt, căn nhà này liên không đủ dùng.
Nguyên nhân là ngôi nhà này không có sân, muốn làm gì cũng khó, rửa đồ cũng không tiện.
Chờ đợi một thời gian dài không có tin tức, cứ tưởng sẽ không có gì tiến triển, bởi vì dù sao bây giờ cũng chả được mấy người bán nhà, ai ngờ cơ hội đã đến.
Đôi mắt của Hoa Dạng lập tức sáng lên, rốt rít hỏi không ngừng: "Tình hình thế nào? Tại sao bọn họ lại muốn bán nhà? Chỗ đó ở đâu vậy ạ?"
Bà Trương đã hỏi thăm qua, con trai nhà kia thi đậu đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố lớn để định cư, bây giờ muốn cha mẹ bán nhà đi lên ở cùng.
Hoa Dạng cảm thấy có chút kỳ quái: " Thường thì sẽ không bán nhà đâu, chỉ lên thăm người thân là cùng, để cháu coi sao đã."
Chuyển nhà đến một thành phố mới có nghĩa là tất cả các mối quan hệ đều phải bắt đầu kết nối lại, ngôn ngữ không thông thạo, môi trường sống xa lạ, đối với người bình thường là quá khó khăn.
Bà Trương khẽ lắc đầu: "Nghe nói con dâu mang thai, nó là con trai duy nhất, công việc của hai vợ chồng nhỏ đều không tệ, phải tìm người trông con, tìm bảo mẫu thì không yên tâm, mẹ nghĩ chắc vì vậy bên bọn họ mới vội vàng muốn bán đấy.
Mọi người ai cũng đều có chí lớn, không biết có bao nhiêu người khao khát sống ở các thành phố lớn.
Hoa Dạng cũng không hỏi nhiều, dứt khoát đi xem phòng trước, phát hiện vị trí cũng không tệ, ở ngay gần chợ, chỉ cần người đi chợ đều sẽ đi qua, bên đường là hai gian nhà gỗ, phía sau có một cái sân nho nhỏ, trong sân có hai gian phòng chính.
Như này là tốt rồi, phía trước có thể làm mặt tiên cửa hàng, phía sau có thể làm phòng để ở, sân tuy rằng không lớn, nhưng có một cái giếng, thuận lợi cho việc rửa ráy giặt giữ.
Nhưng vấn đề chính là chủ nhà ra giá rất đắt, năm ngàn hai một miếng, Hoa Dạng vừa nghe báo giá liền giật nảy mình.
Nhà trong trấn không đắt, khoảng một hai ngàn, giống như ngôi nhà của cô gần trường mà cũng chỉ có hai ngàn.
Nhưng chủ nhà không chịu nhường, nói là muốn đi thành phố lớn mua nhà, nhà ở thành phố lớn rất đắt tiền.
Bà Trương nhịn không được trợn trắng mắt, cảm thấy bọn họ giở công phu sư tử ngoạm: "Lão Vương à, mặc dù nhà ở thành phố lớn đắt tiền, nhưng giá nhà ở huyện nhỏ của chúng ta cũng có mặt bằng chung, năm ngàn hai có thể mua hai căn nhà rồi, anh suy nghĩ lại xem chứ tôi thấy cái giá này không hợp lí đâu."
Lương của bà chỉ có 40 khối một tháng, không ăn không uống cũng phải tích góp mười năm mới mua được căn nhà này.
Chủ nhà nghe xong liền cười ha hả: "Giấy tờ thì không cần bàn cãi, vị trí tốt như vậy, cô tìm đi, còn có nhà thứ hai bán sao? Nếu tôi nguyện ý bán rẻ đã sớm bán đi rồi, còn có thể đợi đến bây giờ làm gì?"
Bà Trương im lặng không đáp, mua bán tự do, cũng xem như một người nguyện đánh một người nguyện chịu, toàn bộ phải xem Hoa Dạng quyết định như thế nào. Bà quay sang nhìn Hoa Dạng, chủ nhà cũng nhìn, bỗng nhiên kêu lên một tiếng: "A, bạn nhỏ này, chú biết cháu đấy, nhà cháu bán món kho rất ngon, là cháu muốn mua nhà hả? Cũng phải, gia đình cháu làm ăn tốt như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền."