Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 113: Mập Mờ




Bình thường, con trai luôn biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù không thích cũng sẽ không từ chối một cách phũ phàng.

Chỉ cần có sự mập mờ không rõ ràng trong một mối quan hệ, đồng nghĩa với việc trao cơ hội cho đối phương. Đến lúc đó Hoa Vũ tự nhiên sẽ quấn lấy Ngôn Mạch, làm cách nào cũng không chịu buông.

Chị ta tính toán rất hay, đáng tiếc lại gặp phải một tên kì quái như Ngôn Mạch, giờ thì xong rồi, trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo!

Như vậy, vấn đề được đặt ra ở đây là trên người Ngôn Mạch rốt cuộc có cái gì đáng để chị ta phải hao tâm tính kế?

Nếu như Ngôn Mạch là ông chủ ở tương lai, thì đầu tư tình cảm là hoàn toàn có lý.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, Ngôn Mạch vẫn là thiếu niên bình thường, nhiều lắm là có một chút nhan sắc hơn người khác.

Hoa Dạng đang miên man suy nghĩ, Ngôn Mạch lại hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nhà tôi đang ở trong tình trạng gì, cậu còn không biết sao? Ông bà chúng tôi đều sống dựa vào lương hưu của bà nội, muốn ăn một bữa ăn ngon cũng phải đến nhà cậu ăn ké"

Tuy cậu nói vậy, nhưng hai bà cháu đều là người hiếu thắng, không thích chiếm tiện nghi của người khác, về điểm này thì Hoa Dạng biết rất rõ.

Chuyện cô mang đồ ăn đi biếu cho hàng xóm, đồn công an và sở y tế đều là nhờ bà cụ Ngôn chỉ điểm. Chưa kể, bà còn bất chấp cái nóng oi bức mà dẫn theo cô đi đến từng nhà để chào hỏi, hết lần này đến lần khác khen cô ưu tú, khen cô có thành tích đáng nể, nói cô tuổi còn nhỏ đã đi ra ngoài kiếm sống, gặp đủ loại gian nan, ý đồ thuyết phục những người đó. Chỉ dựa vào một cô gái nhỏ như Hoa Dạng, cũng không có khả năng bước vào vòng quan hệ của địa phương.

Ừm, cha mẹ Hoa Dạng thì càng đừng mong sẽ trông cậy được, ưu điểm lớn nhất của bọn họ chính là thật thà, lương thiện, cần cù làm việc và không gây thêm phiên phức cho cô.

Nói đi cũng phải nói lại, nửa năm nay cô chưa từng gặp qua người thân khác của Ngôn Mạch, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

Mẹ của Ngôn Mạch đã đi nước ngoài, còn cha thì ở trong nước, sao ngay cả thời gian về quê thăm mẹ già cùng còn trai cũng không có?

Nhưng đối với chuyện nhà người khác, cô không tiện hỏi nhiều: "Vị trí nhà cậu rất tốt, cũng không muốn kinh doanh chút gì sao? Ngay bên cạnh là trường học, vị trí quả thực rất đắc địa."

Cô vốn định mở một cửa hàng bánh ngọt, nhưng việc bán hàng ăn đã quá bận rộn, nếu tiếp tục mở thì sẽ lo không xuể.

Ngôn Mạch thờ ơ hỏi ngược lại: "Cậu nói phải làm như thế nào? Tôi thì phải đi học, bà tôi lớn tuổi rồi, chân bà cũng yếu, sức khỏe cũng không tốt."

Cậu từng khuyên bà nội đừng làm việc gì nữa, nhưng bà cụ lại không chịu nghe, cậu còn có thể làm gì bây giờ?

Hoa Dạng suy nghĩ một chút, hoàn cảnh của nhà họ Ngôn có chút đặc biệt, đều là thế hệ lớn tuổi và còn đi học, căn bản không thích hợp để làm công việc liên quan đến thể lực.

"Lên thành phố mở văn phòng phẩm gì đó, sợ gì không bán được? Bà chỉ cần ngồi thu tiền là được, dù thế nào thì cũng vẫn tốt hơn làm đồ thủ công”.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, trong trường có một cửa hàng văn phòng phẩm, mỗi lần đến đều thấy chật ních người, kinh doanh ngày càng thuận lợi. "Gì đây? Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”

Ngôn Mạch biểu cảm có chút khác thường: "Cậu thật sự rất có thiên phú về kinh doanh đấy."

Hoa Dạng thật lòng hy vọng cuộc sống của người nhà họ Ngôn có thể tốt lên, bà Ngôn đã mệt mỏi cả đời, hiện tại tuổi tác đã lớn, bà ấy xứng đáng được an nhàn.

"Vậy, nếu cần tôi hỗ trợ thì cứ việc nói, trong tay tôi có chút tiền, cho cậu mượn một chút không thành vấn đề." Ngôn Mạch cũng không khách khí với cô, cùng nhau ăn nhiều bữa cơm như vậy, tình nghĩa đồng chí cũng được gây dựng lên.

"Thế hôm nào đấy bọn mình cùng đi thành phố xem một chút, tôi tin tưởng con mắt của cậu."

Hoa Dạng về đến nhà, nhìn thấy Hoa Quốc Khánh đang thái thịt, Trương Tuệ đang rửa sạch nguyên liệu để nấu ăn.

Trương Tuệ nhìn chằm chằm vào cái nồi lớn nóng hổi trên bếp, trong tay bận rộn xử lý chỗ tỏi gừng.

" Con về rồi."

"Đã thi xong rồi à?"

Trương Tuệ quay đầu lại nhìn, cũng không quan tâm đến bài tập vê nhà của con gái lắm, bởi vì bà có nhìn cũng không hiểu.

Hoa Dạng đáp một tiếng, quay ra lấy cái nồi lẩu làm bằng đồng, rửa sạch sẽ rồi bắt đầu nhóm lửa: "Hôm nay nhà ta sẽ ăn lẩu, mẹ, đưa con ít nước dùng điĩ"

Nước dùng được hầm trong nồi lớn đang bốc khói nghi ngút, thành phần gồm xương heo và gà mái già hầm thật lâu trong mấy tiếng đồng hồ, đây là nước dùng của món kho nhà bọn họ. "Được rồi, gọi bà Ngôn cùng A Mạch đến đi" Không chỉ Trương Tuệ và bà Ngôn có mối quan hệ thân thiết. Ngay cả Hoa Quốc Khánh cũng rất có cảm tình với bà cụ Ngôn.