Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 112: Theo Đuổi




"Vậy bao giờ em về thì nhớ gọi cho anh nha, anh sẽ đến đón em" Hoa Chí Hồng dặn dò với vẻ quan tâm.

Dù người khác có đối tốt với cô đến đâu, Hoa Dạng vẫn luôn có một giới hạn nhất định, bởi vì ngoại trừ cha mẹ, không ai có nghĩa vụ phải đối tốt với cô.

Hoa Dạng cảm thấy quan hệ của mình với những người khác chẳng qua là vì lợi ích, ngoài ra không có gì khác, bởi vậy trước sự nhiệt tình và lấy lòng của Hoa Chí Hồng, cô chỉ thản nhiên đáp: "Được."

Khi hai người cùng ra khỏi cổng trường, liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Chỉ thấy Hoa Vũ đang trò chuyện với một thiếu niên lạnh lùng, còn tỏ ra rất ân cần.

"Bạn học Ngôn Mạch, đây là khăn choàng cổ do chính tay tôi đan. Bây giờ tôi tặng cậu đó. Trời lạnh thế này sao cậu không choàng khăn?"

Hoa Vũ còn tỉ mỉ chọn màu len xám đậm, chất liệu vừa nhìn đã biết là đồ tốt, thành phẩm cũng được đan khá đẹp.

"Tặng cho tôi á?" Ngôn Mạch ngẩn người, cậu có thân quen gì với người này đâu? Cậu ta có bị cái gì không vậy trời?

Hiện tại mấy người bọn họ đang đứng trước cổng trường. Các học sinh thấy thế liền ồ ạt lao ra để vây xem.

Hoa Vũ căn bản không sợ người khác bàn tán, cười tươi như hoa, cất giọng dịu dàng nói: "Đúng vậy, đây là tấm lòng của tôi, hy vọng cậu không chê, nào, để tôi choàng cho cậu, cậu cúi đầu thấp xuống đi...

Cuối cùng thì Ngôn Mạch cũng phản ứng lại, lui về sau vài bước: "Cậu bị bệnh à? Nhầm người rồi, tôi không có quen cậu." Một học sinh mới lớp bảy, không lo tập trung học hành lại ở đây theo đuổi con trai, thật chẳng ra làm sao.

Mọi người không nhịn được cười ha hả.

Vẻ mặt của Hoa Vũ chợt trở nên cứng đờ, lát sau cô ta lại nở nụ cười rạng rỡ hơn trước: "Bạn học Ngôn Mạch, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ xem cậu là bạn thôi. Thấy cậu ăn mặc phong phanh như vậy, tôi cảm thấy không được tốt cho lắm, cho nên mới muốn tặng cậu chút ấm áp ấy mà”

Sắc mặt của Ngôn Mạch lập tức trầm xuống, cảm thấy như bị xúc phạm: "Cậu đang thương hại tôi đó hả?"

Dù có thế nào, cậu cũng không cho phép người khác thương hại mình.

"Không không, không phải." Hoa Vũ biết lòng tự trọng của con trai rất lớn, vội vàng giải thích: "Không phải tôi thương hại cậu đâu... Bạn học Ngôn Mạch, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự không có ý gì khác..."

Hoa Vũ ăn nói rất khéo léo, dáng vẻ như rất quan tâm đến Ngôn Mạch, nhưng đáp lại cô ta chỉ là một sự ghẻ lạnh: "Đúng là đồ quái gở, tởm thật, tránh xa tôi ra một chút."

Không thấy người khác cự tuyệt à? Người ta đã từ chối thẳng thừng dứt khoát vậy mà vẫn cố tình tiến tới là sao?

Cậu có thể thấy rõ, trong mắt cái cô Hoa Vũ này chỉ toàn là tính kế và tham vọng. Loại người chỉ biết vụ lời này nhìn thôi đã thấy ghê tởm, vấn đề là cậu ta còn không tự ý thức thân phận của mình sao?

Hoa Vũ bị tạt một gáo nước lạnh, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, hai mắt đỏ hoe chực khóc: “Cậu nói cái gì?"

Ngôn Mạch nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói lớn: "Bất lịch sự quá đi mất, học sinh Hoa Vũ lớp hai của khối bảy là đồ biến thái bám người này, mọi người mau giúp tôi với." Đám học sinh buôn dưa: "..."

Hoa Dạng: "...

Ai nấy đều nín thở, trố mắt lên nhìn khung cảnh ở trước mặt mình.

Mặt của Hoa Vũ đỏ bừng vì xấu hổ, đẩy đám người ra mà chạy trối chết, không hề nhìn thấy Hoa Dạng cùng Hoa Chí Hồng ở trong đám đông.

Ngôn Mạch thấy vậy thì khẽ nhướn mày, thần sắc nhàn nhạt, chậm rãi quay đầu đi về nhà.

Hoa Dạng thản nhiên đi sau lưng Ngôn Mạch, tư thế ung dung nhàn nhã. Lúc ở trường bọn họ hoàn toàn không gặp nhau, bởi vì trung học cơ sở là giai đoạn nhạy cảm của các học sinh, đặc biệt là mối quan hệ giữa nam và nữ.

Để tránh phiền phức, hai người ngầm tránh mặt nhau, không xuất hiện cùng lúc ở trong khuôn viên trường.

Gần về đến nhà, Hoa Dạng bước lên vài bước, cười tủm tỉm hỏi: "Sao Hoa Vũ lại quen biết cậu vậy?"

Ngôn Mạch hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái: "Có thể nói chuyện nghe hợp lý chút không? Cái gì gọi là quen biết? Rõ ràng là cậu ta tiếp cận tôi vì mục đích nào đó, thanh danh của tôi cũng bị cậu ta làm hỏng bét rồi."

Khóe miệng của Hoa Dạng khẽ giật giật, còn ở đây kể khổ cơ đấy, ban nãy mồm miệng của cậu cũng đâu có vừa.

"Hoa Vũ làm vậy là có mục đích gì? Cậu có điểm gì làm chị ta nhìn trúng hả?"

Đây là điều làm cô tò mò nhất, Hoa Vũ là một người cực kỳ thực dụng, chuyện không có lợi cho bản thân, chị ta tuyệt đối sẽ không làm.

Trong lòng cô có chút xao động, Hoa Vũ là người trọng sinh, chẳng lẽ... chị ta biết tương lai của Ngôn Mạch?

Ngôn Mạch chỉ cảm thấy phiền phức, đồ con gái không biết xấu hổ, cứ nhớ lại là thấy chán ghét: "Chắc tại tôi đẹp trai quá đấy."

"Ha ha" Hoa Dạng mới không tin: "Chứ chẳng lẽ trong nhà cậu có tiền? Hay là có quyền?"

Chỉ có hai điều này mới có thể khiến Hoa Vũ bất chấp, không màng thanh danh, thậm chí cố ý chọn địa điểm người đến người đi ở cổng trường để tuyên bố chủ quyền.

Đúng vậy, mục đích của chị ta là tuyên bố chủ quyền, nếu lúc đó Ngôn Mạch nhận khăn quàng cổ, chứng tỏ cũng có ý với chị ta, nước đi này đúng là khó lường...